Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124: Bảo tôi quỳ? Sợ rằng ông không nhận nổi đâu!

Lúc này Tiêu Chính Văn hoàn toàn sững sờ, không ngờ rằng Khương Vy Nhan lại phản ứng như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn cũng không biết phải nói gì.

Lẽ nào anh làm sai thật rồi sao?

Sau đó, Khương Vy Nhan lau nước mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng, cô xoay người, cúi đầu xin lỗi Khương Thái Xương: “Ông nội, Tiêu Chính Văn không đúng, nhưng anh ấy làm như vậy là cũng vì cháu, nếu như ông nội muốn trừng phạt anh ấy thì hãy trừng phạt cháu đi ạ”.

Nghe thấy câu này, trong lòng Tiêu Chính Văn khẽ hẫng mất một nhịp!

Thì ra, trong lòng cô, anh vẫn rất quan trọng, nếu không thì cô đã không bảo vệ anh như vậy.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tiêu Chính Văn khẽ nở một nụ cười vui vẻ.

Nhưng lúc này, Khương Thái Xương lạnh lùng, chỉ vào Khương Vy Nhan mắng: “Phạt cô sao? Nếu như phạt cô có tác dụng, tôi còn chờ cô mở miệng à? Người mà gia chủ nhà họ Bao muốn là con chó hoang kia! Sự việc lần này là do cậu ta gây ra, đương nhiên cậu ta phải có trách nhiệm giải quyết!”

Những người khác trong nhà họ Khương cũng tức giận hùa theo mắng chửi.

Trong số đó, Khương Mỹ Nghiên mắng ác nhất, cô ta khoanh hai tay trước ngực, giọng nói đầy mỉa mai khinh bỉ: “Khương Vy Nhan à Khương Vy Nhan, cô xem lại bản thân mình đi, từ khi cô quay về cái nhà này, cô đã gây cho cái nhà này thêm bao nhiêu rắc rối rồi! Không chỉ riêng cô, còn có tên rác rưởi phía sau cô nữa! Lần nào mà không phải họa do anh ta gây ra? Nếu tôi là cô, tôi sẽ suy nghĩ cho công ty và gia đình, đá đít anh ta đi từ lâu rồi, còn có mặt mũi ở lại đây, đúng là không biết xấu hổ!”

Tiết Mai cũng nói hùa theo: “Con gái tôi nói rất đúng, cô đúng là thứ sao chổi, chuyện nhà họ Ninh còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại chọc vào nhà họ Bao, cô nói xem, cô định giải quyết như thế nào? Cô định gánh vác như thế nào?”

Nói xong, Tiết Mai còn quay sang nhìn Khương Thái Xương, đề nghị: “Bố, con cảm thấy, nên hủy bỏ chức vị phó tổng giám đốc của Khương Vy Nhan đi”.

Khương Thái Xương nghe xong, cau mày suy nghĩ.

Những người khác cũng nhao nhao lên đồng ý.

Điều này khiến Từ Phân và Khương Thần lập tức gây gổ với gia đình ba người Khương Mỹ Nghiên.

Đồng thời, Từ Phân cũng chỉ vào Tiêu Chính Văn mắng mỏ không ngớt, hận không thể lập tức đuổi tên rác rưởi này ra ngoài!

Lúc này, trợ lý đột nhiên xông vào phòng họp, mồ hôi nhễ nhại, lo lắng hét lên: “Chủ…. Chủ tịch, không ổn rồi, người… người của nhà họ Bao tới rồi, đang ở dưới lầu! Nhiều người lắm!”

Nghe thấy câu này, cả người Khương Thái Xương run lên, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ, nói: “Nhanh như vậy đã tới rồi sao?”

Sau đó, lão trừng mắt nhìn Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn, chỉ trích: “Tiêu Chính Văn, xem việc tốt mà cậu đã làm đấy!”

Nói xong, lão lập tức đưa người nhà họ Khương và các lãnh đạo cấp cao của công ty chạy ra khỏi phòng họp, đến đại sảnh bên ngoài!

Cách đó không xa, Bao Hồng Thịnh dắt theo hàng chục vệ sĩ mặc vest, lúc này ông ta giống như một đại ca xã hội đen, ngồi trên ghế sofa ở khu vực sảnh chờ!

Khương Thái Xương lập tức chạy về phía trước, vươn tay ra chào hỏi: “Trời ơi, gia chủ Bao, đã lâu không gặp”.

Tuy nhiên, Bao Hồng Thịnh không thèm để ý đến Khương Thái Xương, không buồn bắt tay lão, lạnh lùng nói: “ Khương lão gia, chúng ta không cần phải lằng nhằng như vậy, trong điện thoại tôi đã nói rất rõ ràng với ông rồi, Tiêu Chính Văn đâu? Bây giờ tôi muốn đưa hắn về, xin lỗi con trai của tôi!”

Khương Thái Xương thấy Bao Hồng Thịnh không nể mặt như vậy, cũng ngại ngùng cười trừ, sau đó phẫn nộ gầm lên một tiếng: “Tiêu Chính Văn! Cậu ra đây cho tôi! Gia chủ nhà họ Bao đã đích thân tới rồi, cậu còn không mau quỳ xuống nhận sai với ông ấy!”

Tiêu Chính Văn đứng ở đằng sau đám người, anh biết rằng, chuyện này nếu như mình không ra mặt, sợ rằng sẽ khó giải quyết.

Anh đang định bước lên trước thì đột nhiên phát hiện tay mình đã bị một bàn tay nhỏ bé, ấm áp nắm thật chặt!

Anh quay đầu nhìn, thấy ánh mắt Khương Vy Nhan đang lo lắng sợ hãi nhìn anh, đôi môi nhỏ khẽ run, dường như đang muốn nói gì đó.

Tiêu Chính Văn mỉm cười, vươn tay nhéo mũi của Khương Vy Nhan, an ủi: “Em cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn đút hai tay trong túi quần, bước ra khỏi đám đông, sắc mặt bình thản nhìn Bao Hồng Thịnh đang ngồi trên ghế sofa trước mặt.

Thấy vậy, Khương Thái Xương cả kinh, giận dữ rống lên: “Tiêu Chính Văn! Còn đứng đó làm gì, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với gia chủ Bao!”

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại nói một câu khiến tất cả mọi người kinh ngạc: “Bảo tôi quỳ xuống nhận sai, sợ rằng ông ta không nhận nổi đâu”.

Xì xào!

Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc!

Tên Tiêu Chính Văn này thật là ngông cuồng!

“Quá quắt! Phản rồi, phản rồi! Tiêu Chính Văn, đã đến giờ phút này rồi mà cậu vẫn còn ngạo mạn như vậy! Có phải muốn liên lụy đến nhà họ Khương chúng ta không?”

“Đúng là thằng ngốc! Ở trước mặt gia chủ nhà họ Bao, lại dám không coi ai ra gì như vậy!”

“Tên Tiêu Chính Văn này đúng là ngu hết thuốc chữa! Tự mình tìm đường chết mà!”

Mọi người nhà họ Khương bắt đầu xì xào chửi bởi sau lưng Tiêu Chính Văn.

Khương Thái Xương càng giận dữ tái mặt, lão thở hổn hển, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, sau đó vội vàng xin lỗi gia chủ Bao: “Gia chủ Bao, thật lòng xin lỗi, cậu ta mới xuất ngũ quay về, tính tình có hơi ngạo mạn….”

Khương Thái Xương lo lắng, sợ hãi.

Tên Tiêu Chính Văn này đúng là ngông cuồng!

Ngay cả đám đàn em mà Bao Hồng Thịnh dắt theo và thư ký bên cạnh ông ta cũng lạnh lùng, tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn chửi bới: “Quá quắt! Anh vừa nói cái gì cơ? Chủ tịch của chúng tôi không nhận nổi á? Đúng là trò cười! Bây giờ anh lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi chủ tịch của chúng tôi ngay!”

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại cau này, ánh mắt ạnh lùng nhìn thư ký, bình thản nói: “Cậu tên là gì?”

Thư ký đó cho rằng có Bao Hồng Thịnh ở đây, thái độ kiêu ngạo, kéo vạt áo vest, nói: “Tôi là Vương Hồng, là thư ký của chủ tịch, sao nào, anh còn muốn động tay với tôi sao! Cũng không xem lại xem bản thân mình là hạng người gì!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nói: “Chẳng qua chỉ là một con chó bám đuôi, chó dựa hơi người mà cũng dám ở đây cắn bừa à?”

“Anh! Anh nói gì cơ!”, tên Vương Hồng đó nổi giận đùng đùng!

Hắn là thư ký bên cạnh Bao Hồng Thịnh, thân phận cao cả!

Ở bên ngoài, người nào gặp hắn cũng phải nói lời ngon ngọt, đối xử cung kính với hắn.

Hôm nay, hắn lại bị một thằng nhãi ranh làm nhục!

Xấu hổ làm sao!

“Chủ tịch, thằng nhãi này quá sức ngông cuồng, nhất định phải trừng phạt thật nặng!”, Vương Hồng ghé vào tai Bao Hồng Thịnh nói.

Khuôn mặt Bao Hồng Thịnh lạnh như tiền, lúc này ông ta đứng lên, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt tán thưởng, nói: “Cậu chính là Tiêu Chính Văn? Tốt lắm, đúng là rất can đảm. Nhưng mà, cậu bảo người đánh con trai tôi, món nợ này tôi nhất định phải đòi về! Người đâu, trói cậu ta lại, dắt đi!”

Ngay lập tức, vài tên đàn em bước tới, muốn trói Tiêu Chính Văn lại.

Tuy nhiên bọn chúng còn chưa kịp đến gần đã bị Tiêu Chính Văn đánh bay ra.

“Không cần! Tôi tự đi với các người”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Anh biết rằng, nếu ở đây mình sẽ không thể giải quyết được vấn đề này.

Bao Hồng Thịnh cười khẩy, không nói gì, cất bước bước ra khỏi công ty nhà họ Khương.

Tiêu Chính Văn cũng đi theo sau, Khương Vy Nhan lao ra khỏi đám đông, lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn, hét lên: “Tiêu Chính Văn, anh nhất định phải quay lại….”

Tiêu Chính Văn xoay người, mỉm cười với Khương Vy Nhan, nói: “Yên tâm đi, đợi anh quay về làm bữa tối nhé”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn bước thẳng lên xe, được đám người Bao Hồng Thịnh đưa đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK