Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 867: Một bóng người như trăm vạn đại quân

Cúp điện thoại, Tiêu Chính Văn ngồi ngẫm nghĩ một lát.

Ngày hôm sau.

Đầu tiên anh đến gặp Vương Lận ở Long Kinh, không hổ là nhà ngoại giao giỏi nổi tiếng, cho dù đứng trước mặt Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, thì khí thế của Vương Lận cũng không hề suy giảm.

“Lần này chúng ta đến trụ sở chính của Liên minh các nước là muốn gây phiền phức cho bọn họ, bắt bọn họ bồi thường cho chúng ta”.

“Chuyện này không chỉ liên quan đến tôn nghiêm của các liệt sĩ biên giới, mà còn liên quan đến tôn nghiêm của Hoa Quốc chúng ta, nếu xử lý không tốt sẽ khiến người khác cho rằng Hoa Quốc chúng ta là kẻ yếu mặc cho người ta chà đạp”.

Sau khi Vương Lận nói sơ lược về tính quan trọng của cuộc đàm phán lần này, liền dẫn theo đoàn ngoại giao của mình và Tiêu Chính Văn lên máy bay.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã đeo mặt nạ vua Bắc Lương, luôn theo sát phía sau Vương Lận xuống máy bay, đến phòng hội nghị của Liên minh các nước.

Một mình Vương Lận đi lên phía trước thì đụng phải Locke – cán bộ ngoại giao của nước Khổng Tước trên hành lang.

Dường như Locke cố tình chặn họ trên hành lang, sau khi nhìn thấy Vương Lận, ông ta liền bước lên đón tiếp, nhìn đối phương bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Tôi còn cho rằng là ai muốn tố cáo chúng tôi lên phòng hội nghị, không ngờ lại là ông, các người đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng chúng tôi mới là người bị hại, vậy mà ông lại muốn chúng tôi bồi thường”.

Locke bước lên, tự cho mình là thân phận người bị hại.

“Trong lần xung đột ở biên giới này, tuy các người đã hy sinh sáu binh lính, nhưng đồng thời, quân Bắc Lương các người cũng tạo nên thương tích cho binh lính của chúng tôi”.

“Số người chúng tôi hy sinh còn nhiều hơn sáu binh lính đã chết của các người, tôi không tìm ông đòi bồi thường thì đã đành, vậy mà ông còn tìm đến chúng tôi!”

“Đợi đó đi, trong cuộc họp lần này tôi cũng phải kiên quyết tố cáo các người, bắt các người tiến hành bồi thường cho binh lính đã chết của chúng tôi”.

Sắc mặt Locke u ám, để lại một câu cảnh cáo với Vương Lận.

Vương Lận cười khinh thường trả lời không chút yếu thế: “Người chết của các ông đều là bọn nhát gan sợ phiền phức, yếu ớt không có năng lực, người chết của chúng tôi toàn bộ đều là anh hùng, sao có thể so sánh tính mạng hai bên như vậy được chứ?”

Locke bị câu nói của Vương Lận chọc giận, không nhịn được mà lớn tiếng đáp lại: “Ông… Mạng người không phân biệt giàu nghèo, ông đang sỉ nhục mạng người, ông đang khinh thường nhân quyền!”

“Trong mắt của tôi, mạng của ông không đáng giá một đồng, không chỉ tôi muốn binh lính của các người giết người đền mạng, tôi còn muốn bắt đất nước của các người phải trả giá cho hành động của mình!”

Sau khi Vương Lận để lại câu đe dọa này, thì dẫn theo người của mình đi đến phòng hội nghị.

Câu trả lời ngang ngược như vậy, lập tức khiến không ít người xôn xao.

Vương Lận sớm đã đoán được đại sứ của nước Khổng Tước nhất định sẽ đến tìm mình trước, thăm dò nội tình bên mình.

Mà “nắm đấm” mạnh mẽ của Vương Lận đánh ra vừa hay có thể làm bớt đi nhuệ khí của đối phương trước cuộc họp.

Trong hội nghị các nước ngày hôm sau, đại diện các nước đều ngồi đầy đủ một phòng, hai nhóm người Locke và Vương Lận vừa khéo lại ngồi ở vị trí đối diện nhau.

Locke cầm bản thảo diễn thuyết đứng lên nói: “Lần này Hoa Quốc bảo chúng tôi bồi thường tiền quả thật là chuyện vô căn cứ, bọn họ đã hy sinh sáu binh lính, nhưng chẳng phải chúng tôi đã hy sinh mấy trăm binh lính sao? Phải là chúng tôi yêu cầu bọn họ bồi thường mới đúng chứ?”

“Tính chất không giống nhau, là các người ném lựu đạn đánh vào biên giới của chúng tôi trước, sau đó lấy danh nghĩa đàm phán, sau khi lừa binh lính của chúng tôi đến doanh trại của các người, đã tạm giữ binh lính của chúng tôi, rồi muốn mượn cớ này đến xâm chiếm lãnh thổ của chúng tôi”.

“Mọi hành động của các người đều có kế hoạch có mưu tính từ trước, thậm chí các người còn công bố với nội bộ nước các người rằng đã chiến thắng anh dũng chống lại kẻ địch, còn nói quân Bắc Lương của Hoa Quốc không dám đắc tội với ngôn luận của các người”.

“Chuyện này do các người khơi mào thì đừng trách quân Bắc Lương chúng tôi tiến hành phản kích”.

Giọng của Vương Lận âm vang có lực.

Đồng thời ông ta còn đưa ra một tập tài liệu làm bằng chứng, chứng minh nước Khổng Tước ra tay trước, mà những thứ này cũng là nước Khổng Tước cố ý tạo nên, muốn mượn tù binh trong tay đám thuộc hạ để xâm chiếm biên giới quốc gia.

“Nguyên nhân của chuyện này chính là bọn họ muốn xâm chiếm lãnh thổ của chúng tôi, chuyện này tuyệt đối không thể nhân nhượng, nếu không bắt bọn họ bồi thường để bọn họ biết được sai lầm thì sau này sẽ còn có người dùng nhiều cách, tìm nhiều cái cớ hơn để tiến vào lãnh thổ nước khác”.

“Các người đừng quên mở đầu của đại chiến lần trước, chỉ cần một cái cớ thì có thể trở thành lý do xâm chiếm đất nước khác, nếu chuyện này không tiến hành xử phạt, tương lai chắc chắn sẽ có người bắt chước”.

Vương Lận cố ý lôi chuyện đại chiến lần trước ra, chính là muốn tạo nên sự đồng tình của các nước phương Tây.

Hơn nữa lúc tham gia đàm phán, ông ta đã có tự tin khiến cán cân thắng lợi nghiêng về phía mình.

Bởi vì ông ta đã tập hợp đầy đủ chứng cứ kế hoạch xâm chiếm Hoa Quốc của nước Khổng Tước, ở trước mặt chứng cứ sẽ không ai có thể nghiêng về Locke.

Locke nhìn thấy những chứng cứ này được nêu ra từng cái một, cũng chột dạ một lúc.

Vốn dĩ người nước Khổng Tước chết khá nhiều nên được coi là có lý, nhưng nếu bị tra ra là cố ý, vậy lý lẽ này sẽ không vững nữa, các thẩm phán của Liên minh các nước cũng sẽ không đứng về phía ông ta.

Thế nhưng điều khiến Vương Lận và Locke kinh ngạc là mấy thẩm phán của bồi thẩm đoàn đều đứng về phía nước Khổng Tước.

“Cho dù đây là kế hoạch của đối phương, nhưng sau đó quân Bắc Lương cũng xâm phạm đến biên giới của nước Khổng Tước, đồng thời giết chết nhân viên cấp cao của đối phương, đây là sự thật không thể chối cãi”.

“Nếu lúc các người bị hãm hại lập tức tổ chức hội nghị Liên hợp các nước, có lẽ chúng tôi sẽ đứng về phía các người, nhưng bây giờ các người đã đâm dao về phía đối phương, hai bên vừa là người bị hại cũng là bên khơi mào chiến tranh, chúng tôi sẽ không ủng hộ các người nữa”.

“Nước Khổng Tước chỉ cưỡng ép binh lính của các người, nhưng các người lại xông thẳng vào bộ tư lệnh của người khác, thậm chí còn giết không ít người, nhìn từ điểm này, chuyện mà các người làm còn xấu xa hơn nước Khổng Tước”.

Cuối cùng thẩm phán nói: “Sau khi chúng tôi thảo luận, đưa ra phán quyết dưới đây, mức bồi thường mà Hoa Quốc đề ra với nước Khổng Tước là vô hiệu, ba trăm triệu tệ tiền bồi thường nước Khổng Tước đề ra cho Hoa Quốc có hiệu lực, trong vòng một tháng phải trả hết khoản tiền bồi thường này”.

Tin tức này đối với Vương Lận mà nói thì không khác nào sấm chớp giữa trời quang, ông ta yêu cầu bồi thường không chỉ không được ủng hộ, trái lại còn phải bồi thường cho đối phương ba trăm triệu tệ.

Locke phấn khích đập bàn ở bên cạnh, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng với mấy thẩm phán, xem ra bọn họ sớm đã thông đồng với nhau, mục đích là để làm suy yếu lực lượng và tầm ảnh hưởng của Hoa Quốc.

“Mọi người còn có ý kiến gì khác nữa không?”

Thẩm phán hỏi.

Lúc ông ta chuẩn bị ngồi xuống, một giọng nói cao ngạo vang lên: “Tôi có ý kiến!”

Âm thanh vừa dứt, một bóng người đi lên từ dưới bục.

Lúc mọi người nhìn sang thì thấy trên gương mặt người đó đeo một chiếc mặt nạ quỷ, trên dưới toàn thân đều tỏa ra luồng sức mạnh uy nghiêm áp bức vô hình, sát khí khủng khiếp, khiến người ta không ngẩng đầu lên được.

Lúc này, hai mắt Tiêu Chính Văn bùng lên lửa giận ngút trời, bước từng bước lên bục, hai chân của thẩm phán mềm nhũn ngồi xuống ghế.

Một bóng người Tiêu Chính Văn giống như trăm vạn đại quân, toàn thân toát ra hơi thở đủ để chèn ép trời đất vỡ nát!

Khoảnh khắc đó, cả phòng hội nghị Liên minh các nước trở nên im lặng.

Tiêu Chính Văn tức giận rồi!

Hay cho một bồi thẩm đoàn!

Hay cho một cuộc họp Liên minh các nước!

Hay cho một nước Khổng Tước.

Không ngờ lại liên hợp với nhau, chèn ép Hoa Quốc!

Hơn nữa, kẻ xấu cáo trạng trước, đổi trắng thay đen!

Nếu đã như thế, thì không cần đàm phán nữa!!!

“Cậu là ai? Ai cho cậu lên đây?”

Thẩm phán thở nhẹ, tức giận quát mắng!

Tiêu Chính Văn liếc nhìn toàn hội tường với ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Bản soái là vua Bắc Lương của Hoa Quốc!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK