Chương 1497
Mấy người La Quốc Hoa đờ đẫn nhìn theo Tiêu Chính Văn bước ra khỏi khách sạn, bọn họ đều cảm thấy vô cùng lạc lõng.
Vốn dĩ có thể giúp đỡ Tiêu Chính Văn là cơ hội tốt nhất để bọn họ lập công.
Thế nhưng kết quả lại vì bọn họ khinh thường Tiêu Chính Văn nên đã bỏ qua cơ duyên duy nhất trong đời!
Sau khi rời khỏi khách sạn Deckla, dưới sự chỉ dẫn của Trần Cương, mấy người Tiêu Chính Văn trở về căn phòng anh ta thuê tại Carlo.
Người xưa đã nói, thỏ khôn phải có nhiều nơi ẩn nấp, trải qua cuộc sống mà mỗi ngày đều phải liếm máu trên mũi dao, Trần Cương càng thêm phần lo lắng.
“Chủ soái, nơi này chỉ có một mình tôi biết, anh và cô Dương cứ ở tạm nơi này trước đã, tôi đi liên hệ với cấp dưới của mình, giờ tôi đã không còn làm ở công ty khi trước nữa rồi, không biết liệu cậu ta có thể…”
Cả quãng đường đi, Trần Cương cũng thầm tính toán trong lòng.
Bây giờ bản thân lại rơi vào tình cảnh khó khăn, anh ta không chắc đám đàn em trước đây còn nể mặt mình nữa hay không, đừng nói là gọi điện, đích thân gặp mặt nói chuyện cũng chưa chắc có tác dụng!
Dương Linh Nhi và Tiêu Chính Văn nhìn căn phòng thuê bằng dáng vẻ khó xử, nơi này chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, hơn nữa cũng chỉ có một chiếc giường!
Rõ ràng Trần Cương đã hiểu nhầm quan hệ giữa Dương Linh Nhi và Tiêu Chính Văn.
“À… Anh Trần, tôi và anh Tiêu… không phải quan hệ đó!”
Dương Linh Nhi khó xử lên tiếng.
Trần Cương hơi ngơ ngác, sau đó mặt đột nhiên đỏ bừng tới tận mang tai, quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ… chủ soái, tôi thật sự không biết, tôi không hề có ý khác, thế này đi, tôi sẽ sắp xếp chỗ khác cho cô Dương!”
Tiêu Chính Văn giơ tay ngắt lời, nói: “Không cần đâu, tôi ngủ ở sô pha, để cô ấy ngủ ở phòng trong, như thế sẽ an toàn hơn một chút!”
Nghe thấy lời này, Dương Linh Nhi hơi khó xử nói: “Anh Tiêu, sao có thể để anh thiệt thòi như thế? Hay là để tôi ngủ bên ngoài cho!”
Tiêu Chính Văn chính là thần tượng của Dương Linh Nhi, sao cô ta có thể đối đãi với thần tượng của mình như thế?
Thế nhưng Tiêu Chính Văn chỉ khẽ lắc đầu nói: “Cứ làm theo những gì tôi nói đi, Trần Cương, mau chóng liên hệ với người đàn em mà cậu vừa nhắc đến ban nãy, nếu tiện thì tốt nhất có thể dẫn chúng ta đến gặp ông nội của cậu ta!”
“Rõ! Chủ soái yên tâm, giờ tôi sẽ đi tìm cậu ta!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Lúc ra ngoài nhớ chú ý an toàn!”
Trần Cương dứt khoát gật đầu, mở cửa bước ra khỏi phòng thuê.
“Anh Tiêu, à… chúng ta…”