Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125: Không dám không dám…

Ngay sau đó, xe của Bao Hồng Thịnh đã đến bệnh viện.

Tuy nhiên, khi vừa tới cửa bệnh viện, Bao Hồng Thịnh đã phát hiện ra bệnh viện có gì đó không đúng lắm!

Ở cổng bệnh viện có hai chiếc xe bọc thép màu xanh của quân đội đang đỗ, ở đó còn có một đội binh lính mặc quân phục màu rằn ri, toàn bộ đều được trang bị vũ khí đầy đủ!

Tất cả những chiếc xe ra vào bệnh viện đều phải xuống xe để kiểm tra!

Hơn nữa, dọc hai bên đường đều là những binh lính được trang bị vũ trang đầy đủ, sẵn sàng đợi lệnh, sắc mặt nghiêm trang, như thể đang thực hiện một nhiệm vụ gì đó!

Bao Hồng Thịnh cau chặt mày lại, trong lòng hơi hoảng loạn, hỏi: “Vương Hồng, có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều binh lính túc trực như vậy? Chẳng lẽ trong bệnh viện có nhân vật tầm cỡ nào chăng?”

Vương Hồng đang ngồi ở ghế phụ lái cũng vô cùng lo lắng, vội vàng nói: “Chủ tịch, tôi cũng không rõ nữa, lúc rời khỏi vẫn còn bình thường mà, sao lại đột nhiên như vậy?”

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ngồi ở hàng ghế phía sau Bao Hồng Thịnh, khoanh hai tay trước ngực, sắc mặt bình thản nói: “Bởi vì bọn họ đến tìm tôi đấy”.

Nghe thấy vậy, cả chiếc xe rơi vào im lặng chết chóc!

Bao Hồng Thịnh và Vương Hồng đều quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Sau đó, Vương Hồng cười chế nhạo nói: “Thằng nhãi, mày không nói khoác lác thì sẽ chết sao? Còn dám nói bọn họ đến tìm mày? Tao biết mày chỉ là thằng chó hoang nhà họ Tiêu, mày nghĩ mày có thân phận gì vậy? Đúng là thùng rỗng kêu to!”

Bao Hồng Thịnh lạnh lùng cười khẩy, nói: “Mày muốn dùng những lời này để hù dọa tao sao? Cũng tốt, để tao xem xem, lát nữa ai sẽ đứng ra giúp mày!”

Nói xong, chiếc xe dừng lại, Bao Hồng Thịnh xuống trước, sau đó Vương Hồng cũng xuống theo.

Vừa xuống xe, một nhóm binh lính được trang bị vũ khí do một tiểu đội trưởng dẫn đầu đi tới trước mặt đám người Bao Hồng Thịnh.

Bao Hồng Thịnh vẫn chưa hiểu tình hình, cứ nghĩ đây là một cuộc kiểm tra định kỳ, ông ta cười nhăn nhở, cúi đầu kính cẩn nói: “Trưởng quan, xin chào, tôi đến thăm con trai của tôi, con trai tôi đang nằm trong viện này”.

Vương Hồng đứng bên cạnh cũng bước tới, cung kính cười nói: “Đúng vậy ạ Trưởng quan, đây là chủ tịch của tập đoàn Bao Thị, Bao Hồng Thịnh, hình như các vị là binh lính của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà đúng không? Chủ tịch của chúng tôi có quen biết với cấp trên của các anh, thiếu tá Hàn Lợi Dân, các anh xem thế nào, cho chúng tôi vào đi”.

Tiểu đội trưởng lạnh lùng nhìn Bao Hồng Thịnh và Vương Hồng, thẳng thừng đẩy bọn họ ra, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, đứng nghiêm, làm lễ, hét lớn: “Anh Tiêu! Thiếu tá Hàn có lệnh, các đội trực mười bảy, mười tám, mười chín, tổng cộng bốn mươi tám người đều đã có mặt, xin đợi chỉ thị của anh!”

Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu, đáp một câu: “Tôi biết rồi, các anh vất vả rồi”.

Cảnh tượng này khiến Vương Hồng và Bao Hồng Thịnh đều kinh ngạc vô cùng!

Cả người đều ngây ra!

Bọn họ đứng im tại chỗ, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và tiểu đội trưởng đó.

Vương Hồng không cam tâm, lo lắng bước lên trước hỏi: “Trưởng quan, có phải các anh nhầm rồi không? Các anh làm nhiệm vụ ở đây là vì anh ta sao?”

Vị Trưởng quan đó xoay người, sắc mặt lạnh lùng, trên người tỏa ra sát khí đằng đằng, nói: “Có chuyện gì không? Anh Tiêu đây là bạn của thiếu tá Hàn, là bạn của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà”.

Bùm!

Câu nói này như một tiếng sấm rền vang, đánh thẳng vào đầu của Vương Hồng và Bao Hồng Thịnh!

Bao Hồng Thịnh lập tức lảo đảo vài bước, trán đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt thất thần hoảng loạn!

Chuyện, chuyện, chuyện này…. Sao có thể được chứ?

Tiêu Chính Văn lại là bạn của thiếu tá Hàn Lợi Dân sao?

Bao Hồng Thịnh vô cùng hoảng sợ, trong mắt hiện lên vẻ rất đỗi kinh ngạc, ông ta nhìn Tiêu Chính Văn, bất đắc dĩ hỏi: “Cậu đúng là bạn của thiếu tá Hàn sao?”

Tiêu Chính Văn không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ bình thản hỏi một câu: “Gia chủ Bao, không phải ông muốn bắt tôi tới quỳ xuống xin lỗi trước mặt con trai ông sao? Đi thôi”.

Bùm!

Câu nói này đối với Bao Hồng Thịnh chính là một sự cảnh cáo!

Lời cảnh cáo chí mạng!

Anh là bạn của thiếu tá Hàn Lợi Dân, ông ta nào dám bảo anh quỳ xuống dập đầu xin lỗi con trai mình chứ!

Việc này chẳng khác gì xúc phạm thiếu tá Hàn Lợi Dân, đắc tội với Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!

Phịch một tiếng!

Cả người Bao Hồng Thịnh run lên cầm cập, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Cậu Tiêu, cậu cứ nói đùa, tôi nào dám chứ, cậu là bạn của thiếu tá Hàn Lợi Dân, đương nhiên là khách quý của nhà họ Bao chúng tôi. Cậu đã dạy cho đứa con trai phản nghịch đó của tôi một bài học đúng đắn, cậu đánh rất đúng, không cần phải xin lỗi, là tôi nên xin lỗi cậu mới phải….”

Vương Hồng nhìn thấy chủ tịch của mình quỳ xuống, hắn nào dám đứng nữa, cũng vội vàng quỳ theo, bò trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy!

Hắn nhớ rất rõ lúc ở công ty nhà họ Khương, hắn đã đối xử với Tiêu Chính Văn như thế nào…

Người ta nói rằng, khi con người nghĩ về chuyện gì đó, chuyện đó sẽ càng có khả năng xảy ra.

Ví dụ như lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Vương Hồng đang run rẩy bò rạp trên mặt đất, mở miệng nói: “Thư ký Vương, sao cậu lại quỳ xuống thế?”

Vương Hồng sợ mất mật, vội vàng dập đầu xin lỗi: “Anh Tiêu, tôi sai rồi, tôi không nên khinh thường anh, là do tôi hồ đồ nên mắc sai lầm, tôi có mắt mà không thấy thái dương, tôi đáng chết, đáng chết!”

Nói xong, Vương Hồng lập tức tát mạnh vào miệng của mình, những tiếng bốp bốp vang lên, tất cả mọi người ở cổng bệnh viện đều có thể nghe thấy, khiến cho bệnh nhân và người nhà của bọn họ tò mò vây quanh xem!

“Tôi đáng chết, tôi đáng chết, xin anh Tiêu tha cho tôi, xin anh giơ cao đánh khẽ…”

Vương Hồng liên tục tát vào miệng của mình, không ngừng van xin lòng thương xót.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến loại người hèn mọn này, nhìn Bao Hồng Thịnh đang quỳ trên đất, nói: “Gia chủ Bao, đứng dậy đi, dắt tôi đi gặp con trai của ông”.

Trong lòng Bao Hồng Thịnh hoảng loạn vô cùng, muốn đứng dậy nhưng lại không dám đứng dậy, nhưng cũng không dám không nghe lời, chỉ đành run rẩy đứng dậy, khom người, cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Lúc này, Đào Lan thấy Bao Hồng Thịnh vẫn chưa quay lại, bà ta đi ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy Bao Hồng Thịnh đang đứng trước mặt một người thanh niên với đội binh lính được trang bị vũ trang bên cạnh.

Anh trai của Đào Lan làm việc ở Sở chỉ huy Tu Hà, vì vậy, bà ta cũng không phải chưa từng nhìn thấy binh lính, trong lòng không hề hoảng loạn, lập tức xông tới, chỉ vào Bao Hồng Thịnh trách mắng: “Bao Hồng Thịnh, anh làm cái gì thế? Sao đi lâu vậy? Người đâu? Tên rác rưởi Tiêu Chính Văn đó quay lại chưa? Con trai đang khóc lóc đòi chết, người làm bố như anh không biết quan tâm một chút sao?”

Lúc này, Bao Hồng Thịnh nhìn thấy Đào Lan, liên tục nháy mắt với bà ta, nhưng bà ta căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền hỏi: “Mắt của anh bị làm sao đấy, bụi bay vào mắt à? Còn nữa, đám người này là ai thế, trong bệnh viện có người của Sở chỉ huy à?”

Tiêu Chính Văn bình thản cười, nói với Đào Lan: “Tôi chính là Tiêu Chính Văn, người mà bà cần tìm”.

Nghe thấy vậy, Đào Lan quay đầu lại, đánh giá Tiêu Chính Văn một lượt, sau đó tức giận nói: “Cậu là Tiêu Chính Văn? Cậu chính là kẻ sai người đánh con trai tôi! Được lắm, đi vào đây, quỳ xuống xin lỗi con trai tôi ngay! Tôi còn muốn đánh gãy hai cái chân của cậu đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK