Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1362

“Dừng tay lại!”

 

Thiên Tử thấy tình hình này thì biết mọi chuyện đã xác định được bên nào thắng, nếu tiếp tục đánh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

 

“Tôi đồng ý nhường ngôi lại cho Tần Vương, nhưng tôi có một yêu cầu, tha ông Giang, ông Tần và Tiêu Chính Văn, để họ đi”.

 

Thiên Tử bước ra từ điện sau nói.

 

“Nếu tôi không tha thì sao?”

 

Tần Vương khoát tay với Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long, hai người lần lượt lùi ra một bước không bao vây tấn công Tiêu Chính Văn nữa.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã kiệt sức, vết thương cũ trên người lại tái phát, miễn cưỡng chống đỡ không ngã xuống mà thôi.

 

“Không tha thì tôi sẽ tự sát ngay tại đây, trước mặt tất cả các quan chức! Để tôi xem ông lên ngôi thế nào?”

 

Nói xong, Thiên Tử rút một thanh kiếm dài từ trên người cảnh vệ quân bên cạnh để lên cổ mình.

 

Xoẹt!

 

Sắc mặt Tần Vương thay đổi, cụ ta có thể ép Thiên Tử nhường lại vị trí nhưng tuyệt đối không thể giết.

 

Càng không thể ép Thiên Tử vào chỗ chết.

 

Nếu không vị trí Thiên Tử sẽ không bao giờ thuộc về cụ ta nữa.

 

“Hừ, được! Rất tốt! Tôi đồng ý với cậu tha mạng cho ba người họ, nhưng cậu…”

 

Tần Vương mới nói được một nửa, trên bức tường ngoài điện vang lên tiếng ho khan.

 

“Khụ khụ!”

 

Nghe thấy âm thanh này, Tiêu Chính Văn quay phắt lại.

 

Giọng điệu này cực kỳ quen thuộc, chính là ông lão anh từng gặp ở gần gò Côn Luân.

 

“Haizz! Mấy người toàn là một đám vô tích sự, Thiên Tử cũ tốn bao nhiêu tiền nuôi một đám các người cũng chẳng bằng nuôi một ông già như tôi”.

 

Dứt lời, ông lão lắc mình nhảy xuống bờ tường.

 

“Ông cụ!”

 

Tiêu Chính Văn là người đầu tiên nhận ra ông lão, anh nhanh chóng bước đến.

 

Tình hình gay go hôm nay được cứu rồi.

 

“Ôi trời, thằng nhóc cậu không cần mạng nữa à, bị thương nặng thế này mà vẫn có thể đánh được ba người, quả là dũng cảm, đáng được khen. Nhưng vẫn thiếu chút đầu óc”.

 

Dứt lời, ông lão lấy tay chỉ vào đầu của mình.

 

Cụ ấy lấy một bình thuốc từ trong ngực ra đưa cho Tiêu Chính Văn nói: “Uống nó rồi học theo ông già tôi đây này. Đánh nhau đâu phức tạp đến thế”.

 

Tiêu Chính Văn nhận lấy bình thuốc, không nói nhiều mà lấy một viên thuốc màu đen trong đó cho vào miệng.

 

Cảm giác mát lạnh bỗng truyền khắp cơ thể, từng cơn khí huyết trào lên lúc nãy bỗng biến mất.

 

Đám người Võ Thí Thiên và Tần Vương đồng loạt nhìn chằm chằm ông lão.

 

Mặc dù không nhìn ra ông lão này mạnh thế nào nhưng chắc chắn người này không đơn giản.

 

Từ đầu đến giờ, không chỉ có đám người Tần Vương mà ngay cả Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng cũng không phát hiện ra sự tồn tại của ông lão.

 

“À thì… ai muốn phạm thượng làm loạn thế?”

 

Ông lão bước vào đại điện đảo mắt nhìn mọi người, mỉm cười ẩn ý hỏi.

 

“Ông già, ông đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy!”

 

Tần Vương chỉ vào ông lão nháy mắt ra hiệu cho Triệu Kính Hải.

 

Soạt!

Triệu Kính Hải không nhiều lời, đâm thẳng một kiếm về phía tim ông lão.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK