Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Chính Văn vừa quay đầu lại chỉ thấy Trần Nguyệt Nhi chắp tay lại với Tiêu Chính Văn nói: “Trần Nguyệt Nhi xin chào anh Tiêu”.

 

Nhìn thấy người phụ nữ đẹp như tiên trước mặt, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày nói: “Cô biết tôi à?”

 

“Anh Tiêu, tôi là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, từ lâu đã được nghe danh của anh Tiêu ở ngoài lãnh thổ”.

 

Trần Nguyệt Nhi mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.

 

Sau đó chậm rãi tiến về trước đi đến đứng giữa Tiêu Chính Văn và Trương Tử Tuấn, hờ hững nói: “Tôi nghĩ giữa hai người chắc có hiểu lầm gì đó”.

 

“Hiểu lầm? Nguyệt Nhi, cô có ý gì? Lẽ nào cô vẫn muốn bảo…”

 

Không để Trương Tử Tuấn nói hết, Trần Nguyệt Nhi cau mày nói: “Anh Trương, chúng ta vẫn chưa hiểu hết về thế tục, sau này khó tránh khỏi vẫn phải nhờ vào anh Tiêu”.

 

Trần Nguyệt Nhi cực kỳ thông minh, cô ta đã nhìn ra sát khí của Tiêu Chính Văn ở trên đường, chỉ cần hai bên ra tay đánh nhau thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp cho Trương Tử Tuấn.

 

“Gì cơ? Chúng ta phải nhờ vào một tên yếu kém trong thế tục? Được thôi, nể mặt cô, tôi sẽ không tranh cãi chuyện hôm nay, bảo chúng lập tức cút đi cho tôi”.

 

“Từ nay về sau không được đặt chân trong vòng mười cây số vào chỗ kia, nếu không sẽ bị giết không thương tiếc”.

 

Nói rồi Trương Tử Tuấn chỉ vào ngọn núi nhỏ ở phía đối diện hồ nhân tạo, đỉnh của nó được bao phủ bởi màn sương trắng.

 

Sở dĩ hắn chọn nơi này là vì khá thích môi trường ở đây.

 

Hơn nữa nơi này trông có vẻ sông bằng phẳng, núi không cao, đường đi không hiểm trở, nhưng linh khí dồi dào, đối với tất cả những người từ ngoài lãnh thổ về, tu luyện ở đây chắc chắn không thua kém năm ngọn núi nổi tiếng.

 

Nghe thế Trần Nguyệt Nhi quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ không ngại thì tặng nơi này cho thế tử Trương, mọi người đều là người Hoa Quốc, không cần phải vì một chuyện nhỏ mà giương cung bạt kiếm với nhau”.

 

“Mỗi tấc đất, mỗi một dòng sông đều là lãnh thổ của Hoa Quốc. Sao có thể cho anh ta tùy tiện chiếm giữ”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Anh nói gì?”

 

Trương Tử Tuấn không ngờ Tiêu Chính Văn lại không nể mặt hắn như thế.

 

“Cho dù các anh có là thế tử của gia tộc lớn ngoài lãnh thổ hay người dân Hoa Quốc, bất kỳ ai cũng phải làm theo pháp luật Hoa Quốc”.

 

“Quốc pháp không khoan dung, lãnh thổ không thể để mất. Muốn ở lại Hoa Quốc thì phải tuân thủ luật pháp Hoa Quốc”.

 

Giọng điệu của Tiêu Chính Văn không hề có ý nhượng bộ, thậm chí còn có ý chỉ trích đám người Trương Tử Tuấn.

 

“Tên họ Tiêu kia, anh nghĩ tôi sợ anh sao?”

 

Trương Tử Tuấn bỗng tức giận, vừa rồi hắn đã nhượng bộ hoàn toàn là nể tình Trần Nguyệt Nhi.

 

Dù sao nhà họ Trương hắn cũng có quan hệ tốt với Thiên Cung Bắc Cực, hơn nữa Trần Nguyệt Nhi lại là người đẹp nhất trong đám bọn họ, dĩ nhiên Trương Tử Tuấn cũng là một trong những người yêu mến cô ta.

 

Nên sau khi Trần Nguyệt Nhi lên tiếng, hắn mới tha cho Tiêu Chính Văn một mạng.

 

Nếu không với tính cách của hắn, đừng nói là đám yếu ớt trong thế tục, dù là Tiêu Chính Văn trước mặt, giết thì cứ giết, ai dám nói nửa chữ không?

 

“Muốn ra tay? Được thôi, tôi có thể chơi cùng bất cứ lúc nào”.

 

Lời này của Tiêu Chính Văn khiến Trương Tử Tuấn điên máu, sau đó một tay chỉ lên trời, một luồng sáng che cả mặt trời bao trùm mấy chục cây số.

 

Rầm!

 

Một con rồng màu bạc lao vút lên trời rồi lượn vòng xung quanh Trương Tử Tuấn.

 

“Hừ! Chỉ một tên yếu ớt ở thế tục như anh, nghĩ giết được Thiên Minh Tử là có thể xem thường đám người bọn này sao?”

 

Nói rồi Trương Tử Tuấn vung tay lên, con rồng màu bạc đó lao thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK