Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 240: Ly hôn với cậu ta!

Sát Lang run rẩy bò trên mặt đất, không có chút do dự và giấu diếm gì, ấp úng nói: “Là… là thiếu gia nhà họ Đỗ, Đỗ Hạo Hiên”.

Nghe thấy vậy!

Tiêu Chính Văn đứng trong bóng tối, ánh mắt sắc bén, sắc mặt lạnh lùng!

Quả nhiên là anh ta!

Mặc dù khi Sát Lang xuất hiện ở cửa, Tiêu Chính Văn đã đoán được là do Đỗ Hạo Hiên sai đến.

Nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại.

Dù sao, oan có đầu, nợ có chủ!

Tuyệt đối không thể làm liên lụy người tốt được!

Lúc này, khi Sát Lang nói ra tên của Đỗ Hạo Hiên, hắn đã biết mình không thể nào ở bên cạnh Đỗ Hạo Hiên được nữa, trước mắt cần phải cầu xin vị trước mặt tha cho hắn, sau đó mau chóng rời khỏi Tu Hà!

Không!

Rời xa tỉnh này!

Không!

Rời xa Hoa Quốc!

Đúng, phải rời xa Hoa Quốc!

Hắn muốn về phương Tây, hắn muốn quay về!

Tuy rằng bên đó cũng gió tanh mưa máu, nhưng bầu không khí ở căn nhà nhỏ lúc này khiến Sát Lang cảm thấy mình như bị hàng ngàn hàng vạn con ngựa chiến vây quanh, máu chảy thành sông!

Mà lúc này, bóng dáng cao lớn lạnh lùng trong bóng tối bình thản nói: “Anh nghĩ mình có đáng chết không?”

Thình thịch!

Sát Lang hoảng sợ, trán đầy mồ hôi, không ngừng dập đầu cầu xin: “Xin anh… xin anh! Xin anh tha cho, xin anh tha cho… tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa, tôi không biết là có anh ở đây, nếu như biết, tôi nhất định sẽ không dám tới đây mạo phạm! Tôi cầu xin anh tha cho tôi, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, cho dù phải chết muôn lần cũng quyết không từ lệnh của anh!”

Trong lúc nói, Sát Lang không ngừng đập mạnh đầu xuống đất, vang lên tiếng bịch bịch!

“Nhỏ tiếng thôi! Vợ con tôi vẫn còn đang ngủ!”

Đột nhiên, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sát khí trong mắt tỏa ra tứ phía!

Nếu như đánh thức Khương Vy Nhan và Na Na dậy, Tiêu Chính Văn không ngại giết chết Sát Lang ở đây luôn!

Lúc này, Sát Lang cũng nghe rất rõ, vợ con anh ta…

Đợi đã!

Khương Vy Nhan là vợ của anh ta, thế không phải anh ta chính là… tên Tiêu Chính Văn lần trước sao?

Lại chính là anh ta!

Lần trước, anh ta che giấu thực lực của mình!

Quá đáng sợ!

“Cầu xin anh tha cho tôi…”, Sát Lang nhỏ giọng cầu xin, trong lòng tràn đầy khao khát được sống tiếp.

Kể từ khi Sát Lang nhận nhiệm vụ, hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế này.

Người trước mặt hắn chính là thần chết đến từ địa ngục!

Tiêu Chính Văn cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tha cho anh một mạng cũng được, nhưng mà anh phải thay tôi làm một việc”.

Sát Lang nghe thấy vậy, như bắt được sợi dây cứu mạng, vội vàng quỳ lạy dập đầu nói: “Xin anh cứ dặn dò, nếu như là chuyện tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức! Cho dù là nhảy vào biển lửa, tôi cũng sẽ không chần chừ!”

Tiêu Chính Văn bật cười, nói: “Đừng đồng ý vội, việc này có thể khiến anh chết đấy”.

Thình thịch!

Sát Lang nghe xong, có chút do dự, nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, nói: “Chỉ cần anh tha cho tôi, cho dù là nhiệm vụ gì, tôi cũng sẽ tiếp nhận!”

Đúng vậy!

Nếu bây giờ không đồng ý thì hắn sẽ phải chết luôn!

“Rất tốt”, Tiêu Chính Văn gật đầu mỉm cười, sau đó thì thào nói nhỏ: “Thay tôi đi nghe ngóng tin tức về một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ, nếu như anh có thể sống sót trở về, sau này, anh có thể ở lại bên cạnh tôi, giúp tôi làm việc”.

Bùm!

Câu nói này khiến Sát Lang lập tức kích động!

Ở bên cạnh một người đàn ông có sức mạnh của một chiến thần cấp bốn sao… giúp anh ta làm việc?

Đó chẳng phải là một cơ hội hiếm có sao!

“Vâng! Vâng vâng ạ! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Sát Lang lập tức dập đầu xuống đất.

Không ngờ rằng, một lần suýt chết lại biến thành một cơ hội tốt!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Cút đi”.

“Vâng…”, Sát Lang đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi sân nhỏ!

Cho đến khi rời khỏi sân nhỏ, hắn mới dám ngẩng đầu lên.

Ra khỏi sân nhỏ, khắp người Sát Lang toàn là mồ hôi lạnh như thể vừa mới đi dầm mưa về!

Quá đáng sợ!

Đây là nhiệm vụ đáng sợ nhất trong cuộc đời của Sát Lang!

Mà lúc này, hắn cũng nhận được điện thoại của Đỗ Hạo Hiên, hắn nhấn nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn của Đỗ Hạo Hiên, mắng: “Sát Lang! Người tôi bảo anh mang về đâu? Sao vẫn chưa thấy? Anh đang làm cái mẹ gì thế?”

Nghe thấy giọng nói của Đỗ Hạo Hiên, Sát Lang không kìm được ngọn lửa trong lòng, lập tức gầm lên: “Ngu xuẩn! Mày là một thằng ngu xuẩn! Đỗ Hạo Hiên, ông đây không làm việc cho mày nữa! Nếu như mày dám gọi điện cho ông, ông giết chết mày!”

Cạch!

Cúp điện thoại, Sát Lang thở dốc một hơi!

Phê!

Trước đây, hắn đi theo Đỗ Hạo Hiên, luôn bị Đỗ Hạo Hiên khống chế, cảm giác bị kìm kẹp!

Tuy nhiên, bởi vì Đỗ Hạo Hiên là thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị, có gia thế kinh người, Sát Lang không dám cãi lại, cũng không dám phản kháng!

Nhưng bây giờ thì khác rồi!

Hắn quyết định rời khỏi Đỗ Hạo Hiên!

Đỗ Hạo Hiên ở đầu dây bên kia điện thoại cũng ngẩn ra, phẫn nộ đập vỡ điện thoại, hét lớn: “Sát Lang! Mày muốn chết à? Tiêu Chính Văn, anh Bạch, chúng mày đều phải chết, phải chết!”

Sáng sớm hôm sau.

Tiêu Chính Văn dắt Na Na đi mua đồ ăn sáng quay về thì nhìn thấy trong nhà có hai vị khách không mời mà tới.

Từ Phân và Khương Thần!

Mới sáng ngày ra, hai người này đến đây làm gì?

Hơn mười phút trước.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ không đồng ý đâu!”, Khương Vy Nhan tức giận đứng dậy, trong lòng rất chán ghét.

Từ Phân vội vàng hét lớn: “Con thật cứng đầu, sao mãi không chịu hiểu thế vậy? Tên Tiêu Chính Văn đó có gì tốt chứ? Cậu ta có thể cho con cái gì? Có thể cho Na Na cái gì? Cậu ta là người có tiền có thế sao? Con cũng không suy nghĩ cẩn thận xem, anh Bạch mang mặt nạ ở bữa tiệc tối qua tốt như vậy, đẹp trai anh tuấn như vậy, khiến người khác thích mê! Mẹ chỉ là người ngoài, nhưng mẹ nhìn ra được ánh mắt anh Bạch đó nhìn con đầy yêu thương và chiều chuộng…”

“Nghe lời mẹ, chỉ cần con đồng ý, lập tức ly hôn với Tiêu Chính Văn, mẹ nhất định sẽ tận dụng các mối quan hệ của mình để đi tìm anh Bạch, tác thành cho hai đứa! Đến lúc đó, con sẽ là bà chủ của sơn trang Bạch Mã rồi, sơn trang trị giá mấy tỷ đấy, gấp bảy, tám lần tổng tài sản của nhà họ Khương chúng ta! Người đàn ông có tiền có quyền như vậy, không tìm ở đâu được đâu!”

“Đúng đấy, chị à, mẹ nói rất đúng, anh Bạch đó là nhân vật được yêu thích nhất ở Tu Hà lúc này! Bây giờ, cả Tu Hà đều đang truyền tai nhau tên của anh Bạch, nói anh ấy là nhân vật lớn đến từ Long Kinh! Tuổi trẻ tài giỏi, có tiền có quyền! Nếu như chị lấy anh Bạch, vậy thì nhà họ Khương chúng ta sẽ được nối gót vinh quang rồi”, Khương Thần khuyên nhủ, nở nụ cười ranh mãnh.

Khương Vy Nhan cảm thấy hai người họ rất phiền, nói: “Hai người đừng nói nữa, con sẽ không đồng ý đâu! Tiêu Chính Văn là bố của Na Na, chuyện này sẽ không thể nào thay đổi được! Hơn nữa, con không hề thích anh Bạch, con cũng không quen biết anh ta! Con cũng không muốn quen biết anh ta! Bởi vì trong lòng con chỉ có Tiêu Chính Văn thôi!”

Cót két!

Cửa bị đẩy ra!

Tiêu Chính Văn ôm Na Na, trên tay cầm đồ ăn sáng, nở nụ cười bình thản trên môi bước vào.

Na Na ở trong lòng của Tiêu Chính Văn, vui vẻ vẫy tay với Khương Vy Nhan trong phòng khách, hét lớn: “Mẹ ơi, mẹ ơi, bố mua há cảo mà mẹ thích ăn nhất này”.

Khương Vy Nhan lập tức phớt lờ hai mẹ con Khương Thần và Từ Phân, cô đi tới, ôm Na Na vào trong lòng.

Tuy nhiên bầu không khí trong nhà có gì đó không đúng.

Tiêu Chính Văn đặt bữa sáng xuống, nhìn Từ Phân và Khương Thần đứng ở một bên, lạnh lùng hỏi: “Hai người tới đây làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK