Chương 1366
Năm đó, cụ ta được người ta kính yêu biết bao, chỉ thiếu một chút nữa sẽ đăng vị!
Không ngờ, danh tiếng cả đời cụ ta quý trọng lại bị hủy hoại trên tay của tên họ Lạc kia!
“Báo cáo! Cảnh vệ quân đã bị quân Phá Long không chế toàn bộ! Chờ chỉ thị của vua Bắc Lương!”
Ngay vào lúc ông Lạc đang đắc ý, đột nhiên có một giọng nói vô cùng vang dội truyền từ bên ngoài vào đại điện!”
Ông Lạc nghe xong như rơi xuống vực thẳm.
Cùng với tiếng roi da giòn giã nện xuống mặt đất, Long Thất trang nghiêm bước từng bước một vào Thiên Tử Các!
“Báo cáo vua Bắc Lương, cảnh vệ quân đã được quân đội của chúng ta tiếp quản toàn bộ! Tổng chỉ huy cảnh vệ quân tiền nhiệm là Lương Tân Tân đã bị bắt, hiện đang ở ngoài điện, đợi xử phạt!”
Sự xuất hiện của Long Thất khiến trong lòng ông Lạc bồn chồn.
Mẹ nó!
Tính trăm nghìn kế cũng không ngờ được rằng tên nhãi Long Thất này còn có chiêu khác!
“Cậu… Cậu nói bậy nói bạ! Tôi chưa bao giờ để cậu nắm thực quyền thì làm gì có chuyện cậu tiếp quản được cảnh vệ quân!”
Ông Lạc giận dữ hét lớn như bị mất trí, mặt mày dữ tợn.
Long Thất thương hại liếc nhìn ông ta, hờ hững cười nói: “Lão già, ông cũng là một kẻ thông minh đấy, mấy trò tráo đổi lúc trước tôi làm đều bị ông vạch trần hết!”
“Đáng tiếc là ông quá tham lam cũng quá lo sợ rằng quân Phá Long làm hỏng việc lớn của mình! Chỉ ước sao quân Phá Long mau chóng giải tán, kết quả là tôi làm theo kế sách của vua Bắc Lương, tạo cho ông một ý tưởng hay!”
“Cải tổ lại quân Phá Long! Ông thấy ý tưởng này thế nào?”
Ông Lạc nghe vậy, lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Lúc Long Thất hiến kế này cho ông ta, ông Lạc thật sự rất tán thưởng, im hơi lặng tiếng chia quân Phá Long thành nhiều tốp nhỏ, còn loại khỏi quyền chỉ huy của tướng lĩnh phe Tiêu Chính Văn.
Vì thế, lúc ấy ông Lạc không nhiều lời đã dựa theo giải thích của Long Thất, chia hai trăm ngàn quân Phá Long thành tốp nhỏ, đưa vào trong các chiến khu.
Ngay cả bên trong cảnh vệ quân Long Kinh cũng sắp xếp năm ngàn người.
“Mày… Mày lừa tao!”
Lúc này ông Lạc mới hiểu rõ tất cả.
Cải tổ quân Phá Long là một âm mưu!
“Ông Lạc à, so khôn vặt, so ác độc, không ai bằng ông! Ngay cả tôi cũng không thể không phục!”
Tiêu Chính Văn chỉ tay vào ông ta.
Anh dừng một lúc, rồi lại nói tiếp: “Hôm nay tôi sẽ cho ông chết một cách rõ ràng! Dùng người, dụng binh! Thế nào gọi là dụng binh? Cùng sống cùng chết, cùng vinh cùng nhục, chính là dụng binh!”