Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 338: Hỏi tội

Long Nhất lạnh lùng nhìn hắn, tiến lên phía trước, đá một mạnh vào người hắn!

Rầm!

Cú đá này khiến Hà Nhị Long văng ra ba, bốn mét, nặng nề đập vào ghế sofa phía sau, cả người và ghế đổ rạp dưới đất.

Hà Nhị Long kêu rên thảm thiết, ôm lấy bụng, cảm giác như xương sườn đều đứt đoạn!

Thế nhưng hắn không dám làm ầm ĩ với mấy người Long Nhất!

Đây là lính mặc quân phục, được trang bị vũ trang đầy đủ!

Cho dù Hà Nhị Long có gan to bằng trời, cũng không dám láo xược!

“Vị quân nhân này, tôi đã phạm phải tội gì vậy?”, Hà Nhị Long kiềm chế cảm giác đau đớn, quỳ dưới đất mở miệng hỏi.

Long Nhất lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, nói: “Biết Phạm Cao Kiệt không?”

Phạm Cao Kiệt?

Hà Nhị Long sững sờ trong chốc lát, chuyện này có liên quan gì đến Phạm Cao Kiệt?

Chẳng lẽ, thằng ranh đó thấy mình nuốt trọn một trăm nghìn tệ lại không giúp được việc nên bán đứng mình luôn?

“Biết…”, Hà Nhị Long cũng không giấu giếm, gật đầu đáp.

“Phạm Cao Kiệt bảo mày gọi một nhóm côn đồ, ra tay với một người tên là Tiêu Chính Văn, nói rằng muốn đánh một chân anh ấy tàn phế đúng không?”, Long Nhất lạnh lùng chất vấn, khí thế lãnh liệt bá đạo không ngừng dâng trào!

Lúc này Hà Nhị Long đã sợ đến mức run cầm cập, gật đầu đáp: “Đúng vậy, cậu ta bảo tôi làm vậy, vị quân nhân này, lẽ nào, Tiêu Chính Văn kia…”

“Hừ! Mày không có tư cách biết thân phận của anh ấy!”

Long Nhất giận dữ lớn tiếng nói, tiến lên đá thêm một cú nữa, rồi hung hăng đạp vào bả vai Hà Nhị Long, hất hắn ngã rạp xuống đất, giọng nói lạnh tanh: “Dẫn hết toàn bộ đi!”

Trong chớp mắt, một nhóm lính đặc chủng đã áp giải toàn bộ nhóm người Hà Nhị Long đi!

Trên đường, Hà Nhị Long vô cùng hối hận!

Cuối cùng hắn cũng hiểu được Trịnh Thiên Thái gọi điện nói mình chọc vào người không nên chọc, là có ý gì rồi!

Phạm Cao Kiệt đáng chết!

Mẹ kiếp, hại ông đây thê thảm như vậy!

Chờ ông đây qua được kiếp nạn này, nhất định cho mày đẹp mặt!

Hà Nhị Long thầm gào thét trong lòng, bị đưa lên xe chuyên dụng chống khủng bố, một đường như ngựa phi nước đại quay về Tu Hà!

Hôm sau!

Ở Tu Hà, vừa sáng sớm, dưới sự kích động, xúi giục của Phạm Cao Kiệt, Trần Lệ Diễm dẫn theo bố mẹ mình là Trần Hải Phúc và Tôn Lam, đến thẳng nhà họ Khương, chuẩn bị nói lý lẽ!

Cả khuôn mặt Phạm Cao Kiệt băng bó y như cái bánh ú!

Trong sảnh lớn biệt viện nhà họ Khương, Trần Hải Phúc ngồi đó với vẻ mặt giận dữ, phẫn nộ nói: “Khương Văn Kỳ, Khương Học Bác, hôm nay, nhà họ Khương mấy người phải cho tôi một lời giải thích! Đúng là coi trời bằng vung! Mấy người nhìn đi, đánh con rể tương lai của tôi ra thành thế này!”

“Thật là điên rồ! Nếu hôm nay nhà họ Khương các người không thể đưa ra lời giải thích thì nhà họ Trần chúng tôi tuyệt đối không cam lòng bỏ qua!”

Tôn Lam tiếp lời.

Trần Lệ Diễm ở bên cạnh cũng vội vàng gào thét: “Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đâu? Sao bọn họ còn chưa đến? Có phải không dám đến, trốn luôn rồi à?”

Khương Văn Kỳ ngồi ở ghế chủ nhà, vẻ mặt hổ thẹn và bất lực, tức giận đập bàn, mắng Khương Học Bác bên cạnh: “Chuyện gì đây? Sao Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn lại không đến?”

Khương Học Bác cũng căng thẳng, ông ta không ngờ mới vài ngày lại xảy ra chuyện thế này!

“Anh cả, em đã cho người đi gọi, chắc sắp đến rồi”, Khương Học Bác lau mồ hôi lạnh trên trán.

Khương Mỹ Nghiên ở một bên thêm dầu vào lửa: “Ha ha, chẳng phải con đã nói, Tiêu Chính Văn này là kẻ cuồng bạo lực điển hình rồi sao? Mọi người nói xem, anh ta đã gây ra bao nhiêu chuyện? Người như vậy không nên ở lại nhà họ Khương chúng ta! Ở thêm một ngày là thêm một thảm họa!”

Tiết Mai gật đầu nói: “Con gái tôi nói đúng đó, người này là một tai họa! Hơn nữa, chuyện này không liên quan đến nhà họ Khương chúng tôi, chuyện do Tiêu Chính Văn gây ra, mấy người phải tìm Tiêu Chính Văn mới phải!”

Bầu không khí hết sức nặng nề!

Bên này, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn vừa nhận được tin liền lập tức đi đến sảnh lớn biệt viện!

Trên đường đi, Khương Vy Nhan lo lắng, nôn nóng nói: “Tiêu Chính Văn, lát nữa anh phải thành thật nhận lỗi, biết chưa?”

Tiêu Chính Văn khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên nói: “Yên tâm đi, sẽ có người nhận lỗi”.

Khương Vy Nhan nghe vậy, lông mày mày lá liễu khẽ nhíu, lắc đầu nói: “Thôi, anh đừng nói gì hết, để em nói”.

“Ừ”.

Nhìn dáng vẻ lo lắng hoảng hốt của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến sảnh lớn, vừa tới nơi đã cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, nặng nề ở đây!

Trần Lệ Diễm và Phạm Cao Kiệt thấy Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đi đến, lập tức trừng mắt, vẻ mặt giận dữ!

Trần Lệ Diễm bước nhanh lên phía trước, giơ tay tát một cái lên mặt Khương Vy Nhan!

Cái tát này vô cùng bất ngờ!

Khương Vy Nhan không kịp phản ứng lại, chỉ có thể bị động ăn đánh!

Thế nhưng, Tiêu Chính Văn lại nhíu mày, nhấc tay, mạnh mẽ siết chặt cánh tay gầy yếu của Trần Lệ Diễm, lạnh lùng nói: “Lần trước không tính toán dứt khoát với cô, lần này, cô còn đánh nữa sao?”

Bùm!

Đột nhiên, trên người anh toát ra luồng sát khí lạnh băng!

Sát khí lạnh băng này khiến Trần Lệ Diễm run rẩy, lui về sau mấy bước, gào mồm lên: “Hay lắm Tiêu Chính Văn! Đến tận đây rồi mà cậu còn dám hăm dọa? Bố! Bố xem tên Tiêu Chính Văn này đi!”

Trần Hải Phúc thấy vậy, tức giận quát: “Láo xược! Tiêu Chính Văn, mày có ý gì? Hôm nay, chúng tao đến tìm mày để nói lý lẽ! Thái độ hiện giờ của mày là tính làm gì?”

Phạm Cao Kiệt vội xông đến, đẩy Tiêu Chính Văn ra, bảo vệ Trần Lệ Diễm sau lưng, ánh mắt ngạo mạn, lớn tiếng nói: “Tiêu Chính Văn! Mày là đồ ngang ngược, hôm nay tao nhất định sẽ khiến mày đẹp mặt!”

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nói: “Vậy à? Mỏi mắt mong chờ”.

“Mày!”, Phạm Cao Kiệt phẫn nộ, chỉ có thể giận dữ trừng mắt!

Mà bên này, Khương Văn Kỳ cũng giận dữ vỗ lên tay vịn ghế, chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi mắng: “Hỗn láo! Đến lúc này rồi mà mày còn không chịu nhận lỗi à? Quỳ xuống cho tao!”

“Đúng! Quỳ xuống trước đi! Nhận lỗi!”, Trần Lệ Diễm tát nước theo mưa!

Khương Vy Nhan lo lắng, bước lên trước muốn giải thích.

Nhưng Tiêu Chính Văn kéo cô ra sau lưng mình, ánh mắt sắc bén nhìn một lượt những người xung quanh, hắng giọng nói: “Bắt tôi quỳ sao? Tôi sợ mấy người nhận không nổi!”

Soạt!

Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh!

Tiêu Chính Văn này, thật sự quá ngông cuồng rồi!

Dám nói những lời như vậy!

Rầm!

Khương Văn Kỳ giận dữ ném tách trà vỡ tan, đứng dậy quát tháo: “Tiêu Chính Văn! Mày có biết bản thân vừa nói gì không? Làm sai còn không biết hối cải! Mày còn xem nhà họ Khương và nhà họ Trần này ra gì nữa không hả?”

“Sai? Tôi đã làm gì sai à?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên tia rét lạnh!

“Ngông cuồng! Quá ngông cuồng rồi! Mặt con rể tao bị thương, không phải do mày đánh sao? Mày ra tay quá độc ác, thù hận đến mức nào mà phải ra tay nặng như vậy?”

Trần Hải Phúc giận dữ nói.

“Cái này phải hỏi con rể ông, hỏi anh ta xem rốt cuộc đã làm gì!”

Tiêu Chính Văn quay đầu, ánh mắt tràn ngập sự tàn bạo, nhìn chằm chằm vào Phạm Cao Kiệt!

Phạm Cao Kiệt bị nhìn đến mức cả người mất tự nhiên, như thể đang đối mặt với một con sư tử hung hãn sắp xổng chuồng!

Toàn thân phát run!

“Tao… tao không hiểu mày đang nói gì! Tao đã nói rất nhiều lần rồi! Hôm qua tao đi qua chợ rau củ, ai biết được mày phát điên cái gì, vừa gặp liền ra tay đánh tao một trận!”

Phạm Cao Kiệt ngoan cố không chịu thừa nhận.

“Vậy à? Được, tôi hỏi anh, anh biết Hà Nhị Long không?”

Tiêu Chính Văn hỏi lại, ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm Phạm Cao Kiệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK