Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông ta là cao thủ Đế Cảnh đó, hiện tại cậu chỉ mới ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, chỉ dựa vào cảnh giới thôi ông ta đã có thể áp chế được cậu, lẽ nào cậu thật sự muốn chết ở nơi này hay sao?”

 

Rất rõ ràng, tông chủ này không muốn Tiêu Chính Văn chết trong tay người nhà họ Phương, thế nhưng đây cũng chẳng phải do ông ta quan tâm tới Tiêu Chính Văn mà là vì không muốn để cho nhà họ Phương khoe mẽ trong buổi tiệc lần này mà thôi.

 

Không đợi Tiêu Chính Văn lên tiếng, Phương Đạo Võ nhìn về phía Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Đừng thì thầm to nhỏ nữa, cậu không trốn được khỏi trận đấu ngày hôm nay đâu!”

“Dù có phải đợi bao lâu thì tôi cũng buộc phải lấy đầu của cậu!”

 

Phương Đạo Võ vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người đang có mặt đều thầm kinh ngạc!

 

Đường đường là nhà họ Phương, lẽ nào thật sự muốn một mất một còn với một thanh niên hay sao?

 

“Trốn? Cái tai nào của ông nghe tôi nói muốn trốn ông?”, Tiêu Chính Văn nói xong thì tiến lên trước, một giây sau đã đi ra khỏi đại sảnh, bước vào trong khoảng sân.

 

“Ôi! Cậu thanh niên, cậu…Cậu việc gì phải làm như thế!”, tông chủ kia giậm chân.

 

Khi bóng dáng của Tiêu Chính Văn xuất hiện bên trong sân, ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía này.

 

Ngay cả không ít người nhà họ Phương cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ cực kỳ hiếu kỳ, bọn họ cũng muốn nhìn xem người giết chết Phương Tử Anh chỉ với một chiêu rốt cuộc có bản lĩnh lớn tới độ nào!

 

Thế nhưng sau khi đánh giá Tiêu Chính Văn một lượt, không ít người đều lắc đầu không thôi, rất rõ ràng, Tiêu Chính Văn chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, còn thua kém rất nhiều so với Đế Cảnh!

 

Dù Tiêu Chính Văn có thiên phú hơn người, chiến lực tuyệt đỉnh thì căn bản cũng chẳng thể liên tiếp vượt qua bốn tầng cảnh giới để phân cao thấp với cao thủ Đế Cảnh!

 

“Ôi! Sao cậu ta lại không chịu nghe lời khuyên can như vậy chứ!”, Tần Lương Ngọc trốn trong hậu trạch cũng nôn nóng giậm chân, thế nhưng sự việc tới nước này, dù bà ta có đứng ra chống lưng cho Tiêu Chính Văn thì trận chiến ngày hôm nay cũng đã không thể tránh được!

 

“Thằng ranh con, cậu quả thực là kẻ điên cuồng nhất mà tôi từng thấy trong số thế hệ thanh niên!”, Phương Đạo Võ cười lạnh lùng sải bước về phía trước.

 

“Giết mấy con chuột nhắt nhà họ Phương mà đã tính là điên cuồng rồi sao? Tôi lại không cho là như vậy!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười đáp lời.

 

“Hừ! Dám công khai nói ra mấy lời này, lá gan của cậu quả thực không nhỏ, nhìn ra cả thành Đại Phong, mấy trăm năm nay, ai dám nói ra mấy lời huênh hoang như thế?”

 

“Đừng nói là một tiểu bối như cậu, thử hỏi những người đang có mặt ở đây, ai có cái lá gan này?”

 

Phương Đạo Võ nói rồi dùng tay chỉ vào đám người phía sau lưng!

 

Thế nhưng quả thực giống như những gì ông ta nói, tất cả mọi người đang có mặt đều đồng loạt cúi mặt xuống, trầm mặc không nói.

 

“Bọn họ sợ không có nghĩa tất cả mọi người đều sợ giống như thế!”, Tiêu Chính Văn trấn tĩnh như thường, bình thản nói.

 

“Cậu!”

 

“Tiểu bối! Cậu dám…”

 

“Hỗn xược!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK