Chương 1421
Lạc Cửu Anh cũng không khỏi nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn.
Xem ra cụ ta đã đánh giá cao Tiêu Chính Văn, đạo lý đàn ông phải biết co biết duỗi mà cậu ta cũng không biết sao?
Nếu Tiêu Chính Văn chỉ muốn phô trương sức mạnh thì có lẽ cũng sẽ chết trẻ giống mấy người trước đó thôi.
“Tiêu Chính Văn, cậu và môn chủ Lạc vẫn chưa đấu với nhau thì sao cậu biết cậu có thể thắng chứ?”
Ông Lư siết chặt nắm đấm hung hăng nói.
Bây giờ hy vọng duy nhất của cụ ta là Lạc Cửu Anh.
Nếu Lạc Cửu Anh thua thì hôm nay cụ ta phải quỳ xuống dập đầu tạ tội như Tiêu Chính Văn nói.
Nghe thế Lạc Cửu Anh cũng chậm rãi đứng dậy, cất bước đi lên võ đài.
“Cậu Tiêu, hôm nay thách đấu ở võ đài này vốn dĩ là ân oán của hai chúng ta, ông Lư có dập đầu hay không cũng phải thắng tôi trước rồi hẵng nói”.
Lạc Cửu Anh nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cười nhạt đáp: “Môn chủ Lạc, nếu đã thế thì tôi xin đắc tội vậy”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra nắm chặt trong tay.
Bát Bộ Cản Sản trước đó đã dùng một lần nên nó mất đi tính công kích bất ngờ với Lạc Cửu Anh, vậy thì chỉ có thể thắng dựa vào thực lực của mình thôi.
Lạc Cửu Anh giơ tay ra về phía dưới võ đài, một đệ tử đưa thanh kiếm dài cho Lạc Cửu Anh.
Nhận lấy thanh kiếm dài, Lạc Cửu Anh bình thản nói: “Cậu Tiêu, hôm nay dù tôi có chết thì xin cậu Tiêu đừng làm hại đến Thanh Phong Môn, xét cho cùng các đệ tử cũng không liên quan gì đến chuyện này”.
Tiêu Chính Văn gật đầu với Lạc Cửu Anh xem như đồng ý với yêu cầu của cụ ta.
“Xoẹt!”
Lạc Cửu Anh rút thanh kiếm dài ra, tạo chiêu thức của kiếm.
Thanh kiếm dài chĩa thẳng xuống đất.
Cùng lúc đó trong mắt Lạc Cửu Anh lóe lên vẻ lạnh lùng.
Thanh Phong Môn cũng là một tông môn chủ yếu dựa vào kiếm thuật ở trong võ tông.
Lạc Cửu Anh đã học võ từ khi còn nhỏ, lại có thiên phú hơn người, vì thế cụ ta đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao lúc tuổi còn trẻ.
Lúc này Lạc Cửu Anh đứng lên võ đài, khắp người là sát khí ngùn ngụt hệt như một thanh kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ.
Mang lại cho người ta cảm giác rất hung bạo.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.
Mặc dù sức mạnh của Lạc Cửu Anh không bằng ông Hứa lúc nãy nhưng cụ ta cũng chỉ cách Kiếm Cảnh một bước mà thôi.
Dĩ nhiên Tiêu Chính Văn không dám coi thường một cao thủ như thế, anh giơ can dao quân đội nằm cạnh trong tay lên, nhìn chằm chằm vào thanh kiêm dài trong tay lạc Cửu Anh.
“Xoẹt!”
Chỉ thấy cổ tay lạc Cửu Anh giơ lên, một luồng ánh sáng bạc xoẹt qua, chỉ trong thoáng chốc đã đâm về phía Tiêu Chính văn.