Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bao nhiêu năm nay, Bắc Vực đều nằm trong sự kiểm soát của huyết tộc, bây giờ không một ai có thể nhìn thấu được tình cảnh bi thảm trên núi Long Dương! Anh bạn trẻ, cậu quả thực không hề đơn giản!”

 

“Có lẽ câu nói dự đoán trước khi Long Dương Chân Nhân lâm chung sắp trở thành sự thực rồi! Tới lúc đó, chúng tôi cũng không cần phải hiến tế tinh huyết để đổi lại sự bình an cho nơi này nữa!”

 

Ông lão nói tới đây thì trong mắt cũng lộ ra mấy phần lạc lõng!

 

“Ông hẳn là ông Cổ – người hầu hạ của Long Dương Chân Nhân nhỉ?”, một nam thanh niên đứng bên cạnh nhìn về phía ông lão, nghi hoặc hỏi.

 

Ông lão chỉ lắc đầu cười khổ, không nói gì mà ngẩng đầu nhìn về phía đàn tế trên đỉnh núi Long Dương, thở dài nói: “Trước khi tới được đỉnh núi, anh bạn trẻ tuyệt đối đừng gây rắc rối thêm nữa, nếu không hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi đâu!”

 

Đối diện với lời khuyên can của ông lão, Tiêu Chính Văn vẫn bình thản nói: “Ông cụ, tôi đây bất tài, thế nhưng vẫn sẽ bảo vệ cho ông được bình an vô sự!”

 

Nghe thấy lời này của Tiêu Chính Văn, không ít người quay đầu lại nhìn, dùng ánh mắt chế nhạo để quan sát Tiêu Chính Văn.

 

Nếu như ban nãy không phải cửa núi mở ra, có thể bây giờ Tiêu Chính Văn đã trở thành hồn ma dưới lưỡi kiếm của Từ Lương rồi, sao còn dám ăn nói ngông cuồng như thế?

 

“Hừ, có một số người thật là không biết tốt xấu!”

 

“Nếu như không phải cửa núi mở ra, hộ vệ Từ sợ làm lỡ việc lớn, một số kẻ e rằng ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng là quá khó!”

 

“Ôi, thật đúng là nước nông thì lắm rùa, khắp nơi đều là đại ca, ai cũng dám đứng ra ăn nói ngông cuồng rồi?”

 

Ông lão quay đầu nhìn sâu vào mắt Tiêu Chính Văn, thế nhưng lại chẳng nói gì hết.

 

Ngược lại Quách Xuân Dương và Thừa Tư Tư lại thầm đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn.

 

Mọi người đi men theo con đường núi này, bên cạnh Chu Khang cũng xuất hiện thêm một thanh niên, chỉ là Chu Khang dường như tỏ ra hết sức cung kính với thanh niên này, cả chặng đường đều hơi khom người, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ nhỏ tiếng.

 

Mãi tới sau khi đi tới một cánh rừng sâu, thanh niên đó mới đột nhiên đi chậm lại, quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chu Khang, tiếp theo đây ông không cần phải nói đỡ cho người này nữa rồi!”

 

“Chuyện của hắn đều không liên quan gì tới ông! Đã hiểu chưa?”

 

“Vâng!”, mãi tới khi nghe được lời này của nam thanh niên, Chu Khang mới lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.

 

Mà cuộc trò chuyện giữa bọn họ lại bị ông Cổ nghe được không sót chữ nào.

 

Sau khi ông Cổ quan sát nam thanh niên này một lát thì đồng tử không khỏi co rút lại!

 

Người này có lai lịch lớn hơn Từ Lương rất nhiều, chỉ cần là người sống lâu ở Bắc Vực thì gần như không có ai là không biết tới!

 

Hắn chính là một trong số những đệ tử thân truyền của Lý Quang Tổ – Triệu Chí Phi!

Luận về địa vị ở điện Huyết Ma thì ngay cả Từ Lương cũng phải nhường Triệu Chí Phi ba phần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK