Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 360: Có vấn đề

Nghe thấy tiếng gào rống lên của anh Hào, Ngô Khoan Nghiệp cũng chết lặng, run rẩy giải thích: “Anh Hào, tôi thật sự không lừa anh, anh ta chỉ là một tên lính xuất ngũ thôi, thật sự không có bất kỳ thân phận nào khác, nếu như anh muốn tôi nói thân phận khác của anh ta thì có lẽ là tàn dư còn sót lại của nhà họ Tiêu bị diệt vong ở Tu Hà năm năm trước thôi”.

Anh Hào ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy, im lặng một lúc, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, Ngô Khoan Nghiệp, bắt đầu từ bây giờ, anh đừng liên lạc với tôi nữa! Biết vậy đi!”

Cạch!

Nói xong đầu dây bên kia liền cúp điện thoại, Ngô Khoan Nghiệp ngẩn người ra, trên trán không ngừng túa mồ hôi lạnh.

Sao lại như vậy chứ?

Khương Mỹ Nghiên đứng bên cạnh cũng lo lắng hỏi: “Chồng à, mọi chuyện thế nào rồi?”

Trong mắt Ngô Khoan Nghiệp lóe lên một tia sợ hãi, sau đó nói: “Xảy ra chút sai sót, nhiệm vụ thất bại rồi”.

Vừa nghe thấy câu này, Khương Mỹ Nghiên đấm mạnh vào cánh tay của Ngô Khoan Nghiệp, hét lớn: “Em biết ngay mà, mấy người anh tìm chẳng đáng tin tẹo nào cả, cái gì mà sát thủ hàng đầu chứ, em nghĩ bọn chúng đều là một lũ lừa đảo thôi!”

Ngô Khoan Nghiệp cau mày, nghĩ về những lời mà vừa nãy anh Hào nói, lẽ nào, anh Hào này thật sự lừa mình sao?

Một sát thủ hàng đầu lại không đối phó được với tên Tiêu Chính Văn nhỏ bé ấy sao, thế còn gọi là sát thủ hàng đầu cái đếch gì!

Nghĩ đến đây, Ngô Khoan Nghiệp tức giận đập vỡ ly rượu, hét lớn: “Mẹ kiếp! Lại bị người ta chơi một vố rồi! Anh đã nói rồi mà, tên Tiêu Chính Văn đó chỉ là một tên vô dụng ăn bám thôi, nhiệm vụ như vậy cũng không dám nhận mà cũng tự xưng là sát thủ cái đéo gì!”

Càng nghĩ càng tức, Ngô Khoan Nghiệp sa sẩm mặt mày.

Khương Mỹ Nghiên hờn dỗi ngồi một bên, nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Ngô Khoan Nghiệp, cô ta liền an ủi: “Chồng à, thôi bỏ đi, chúng ta không quan tâm đến tên rác rưởi Tiêu Chính Văn nữa, ngày kết hôn của chúng ta sắp tới rồi, đến lúc đó, nửa cái Tu Hà này đều sẽ đến tham gia hôn lễ của chúng ta, việc đó đủ để dẫm nát Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan dưới chân rồi, đợi đến hôm đó, chúng ta sẽ khiến cho bọn chúng bẽ mặt trước mặt mọi người, như vậy có được không?”

Nghe thấy vậy, khóe mắt Ngô Khoan Nghiệp hiện lên ý cười, sau đó ôm lấy Khương Mỹ Nghiên, cười nói: “Đúng đúng, em nói đúng lắm, khiến bọn họ mất mặt trước toàn thể doanh nhân giàu có ở Tu Hà, đó mới là cách trả thù đã nhất!”

Sau đó, Ngô Khoan Nghiệp đè Khương Mỹ Nghiên xuống, vừa hôn vừa sờ soạng một cách táo bạo.

“Ui chao, anh đè vào tóc em rồi…”

Ngày hôm sau.

Tiêu Chính Văn đã dậy từ sáng sớm, bắt đầu sơn sửa lại bức tường.

Buổi sáng Khương Vy Nhan thức dậy, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang sửa lại bức tường liền hỏi: “Sau bức tường lại bị đổ vậy?”

Tiêu Chính Văn lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Có lẽ do thời gian lâu rồi chăng, anh sửa lại một chút là được ấy mà”.

Khương Vy Nhan gật đầu, cô cũng không hỏi thêm gì, cúi người đi giày cao gót, cầm túi, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhìn thấy vậy, Tiêu Chính Văn đứng dậy hỏi: “Hôm nay là cuối tuần mà em vẫn phải ra ngoài à?”

Khương Vy Nhan trông có vẻ hơi mệt mỏi, gật đầu trả lời: “Vâng, trung tâm thương mại đã bắt đầu xây dựng rồi, em phải qua đó xem”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Để anh đi cùng em, nhìn sắc mặt em có vẻ không tốt lắm”.

Khương Vy Nhan lắc đầu, nói: “Không sao, có thể do em chưa ngủ đủ giấc thôi”.

Sau đó, Khương Vy Nhan đợi Tiêu Chính Văn ở cửa, hai người cùng đi xe moto đến trung tâm thương mại.

Về phần Na Na, anh tạm thời để cô bé ở nhà, nhờ người giúp việc nhà họ Khương chăm sóc.

Đến nơi, Tiêu Chính Văn đỗ xe xong, cùng với Khương Vy Nhan đi vào trung tâm thương mại.

Các công nhân và các giám sát viên đều đang có mặt ở đó.

Lúc này, vài nhân viên phụ trách nhìn thấy Khương Vy Nhan đi vào lập tức chạy tới, cười nói với cô: “Giám đốc Khương, sao cô lại đột nhiên tới đây thế?”

Khương Vy Nhan cười nói: “Tôi đến xem tình hình”.

Vài nhân viên phụ trách liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Sự giao tiếp bằng ánh mắt này Khương Vy Nhan nhìn không hiểu, nhưng Tiêu Chính Văn đứng bên cạnh hoàn toàn có thể hiểu được dụng ý của bọn họ, anh cau mày, sau đó để mắt tới những nhân viên phụ trách này nhiều hơn!

“Vị này là?”, một trong những nhân viên phụ trách nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi.

Khương Vy Nhan cười giải thích: “Đây là chồng tôi, Tiêu Chính Văn”.

Nghe thấy vậy, vài nhân viên phụ trách chợt nhận ra rồi mỉm cười: “À, thì ra là tên chồng vô dụng của giám đốc Khương… à không không không, thì ra là chồng của của giám đốc Khương”.

Câu nói này đột nhiên khiến bầu không khí trở nên rất gượng gạo.

Tiêu Chính Văn thì không quan tâm, anh nhìn ra được câu nói này là do đối phương cố ý nói ra, muốn nhân cơ hội khiến mình bẽ mặt.

Sắc mặt Khương Vy Nhan có chút ngại ngùng, sau đó liền chuyển chủ đề: “Tiến độ dự án này thế nào rồi?”

Một người đàn ông trung niên dáng người phúc hậu, mặc bộ vest màu xanh nước biển, cầm cặp sách đi vào cười nói: “Giám đốc Khương, tiến độ vẫn ổn, nhưng có một vấn đề nhỏ…”

“Tổng giám đốc Từ, vấn đề nhỏ gì thế?”, Khương Vy Nhan quan tâm hỏi.

Việc này liên quan đến sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, không thể qua loa được.

Những đơn vị thi công này cũng do nhà họ Khương ký hợp đồng, một số đơn vị do chính Khương Văn Kỳ đứng ra hợp tác.

Vốn dĩ ban đầu Khương Vy Nhan muốn đích thân chọn đơn vị thi công, nhưng Khương Văn Kỳ đã trực tiếp dùng quyền lực của phó chủ tịch để giao hợp đồng cho những đơn vị thi công này, nói rằng đây là đối tác cũ đã hợp tác nhiều năm, rất đáng tin cậy.

Từ Hải Đạt cười nói: “Giám đốc Khương, vật liệu gần như đã dùng hết, chúng ta cần phải bổ sung, hơn nữa, một số vật liệu có vẻ không đạt tiêu chuẩn, chúng ta cần phải tự mua”.

Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan cau mày, nói: “Vật liệu dùng hết nhanh như vậy sao?”

Nói xong, cô còn tiến lên mấy bước, nhìn vào bên trong nhà kho chứa vật liệu.

Quả thực, lô vật liệu vừa nhập về cách đây vài ngày đã sắp dùng hết rồi.

Khương Vy Nhan cảm thấy khó hiểu, sao có thể dùng nhanh như vậy được?

Từ Hải Đạt cũng vội vàng giải thích: “Giám đốc Khương, việc sử dụng vật liệu nhanh là chuyện bình thường mà, bởi vì tỷ lệ phế liệu của chúng ta là 20%”.

“Tỷ lệ phế liệu cao như vậy sao?”

Khương Vy Nhan nghe vậy liền sửng sốt, vội vàng hỏi: “Trước đây cũng như vậy à?”

 

Vài nhân viên phụ trách và Từ Hải Đạt vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy giám đốc Khương, ngành nào cũng đều như vậy cả, trước đây chúng tôi hợp tác với phó chủ tịch Khương, tỷ lệ phế liệu đều là 25%, nếu như đây không phải là hợp tác với tập đoàn Hàn Lợi Dân, chúng tôi mới nhấn mạnh với người lao động rằng lần này phải hết sức thận trọng và cẩn thận”.

“Giám đốc Khương, mặc dù cô không hiểu về quy trình và kiến thức xây dựng, nhưng cô phải hiểu rằng vật liệu đương nhiên sẽ có tỷ lệ phế liệu. Tỷ lệ phế liệu của chúng tôi là thấp nhất trên thị trường Tu Hà rồi đấy”.

Từ Hải Đạt càng giải thích thì Tiêu Chính Văn càng thấy nghi ngờ.

Tỷ lệ phế liệu là 20%?

Lừa thần giả quỷ à?

Đến Tiêu Chính Văn là người ngoài ngành cũng có thể nghe tra, bên trong nhất định có uẩn khúc!

Khương Vy Nhan cũng không ngốc, mặc dù cô không hiểu lắm, nhưng những thứ này cô vẫn biết một ít.

Nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại ra, nói: “Vậy để tôi gọi điện cho bác cả hỏi xem”.

Từ Hải Đạt nghe thấy vậy lập tức mở to mắt cười: “Được, thái độ làm việc thận trọng của giám đốc Khương, chúng tôi rất thích”.

Vài người nhìn nhau mỉm cười, vẻ đắc ý ẩn hiện trong mắt bọn họ.

Khương Vy Nhan gọi điện cho Khương Văn Kỳ, hỏi: “Bác cả, người phụ trách các đơn vị xây dựng mà bác tìm tới nói với cháu rằng, tỷ lệ phế liệu của vật liệu là 20%, chuyện này bác có biết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK