Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra cho dù Tiêu Chính Văn không động tay động chân, chỉ cần một câu của quản lý Lữ thì có thể định đoạt tội của Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao nơi này cũng là Ngọc Phụng Lâu, quản lý Lữ có quyền lên tiếng quyết định.

 

Dù Tiêu Chính Văn bị oan cũng chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo.

 

Không chỉ phải giao trận phổ ra, còn phải bị Ngọc Phụng Lâu trách phạt, thậm chí sẽ vì thế mà mất mạng.

 

Chuyện tương tự không phải chưa từng xảy ra nên mọi người ở đó đều thầm lau mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

 

“Ừ, đúng là có hơi khác thường, nghe nói có thể vừa liếc mắt đã có thể chọn trúng thần thuật tuyệt thế từ trong hơn hai mươi hộp gỗ, quả thật là khó mà tưởng tượng”.

 

“Tôi thay mặt Ngọc Phụng Lâu chúc mừng người anh em này”, nói rồi quản lý Lữ chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.

 

Quản lý Lữ nói thế, Vương Vũ lập tức sửng sốt.

 

“Quản lý Lữ, sao… sao anh ta vừa liếc mắt đã có thể chọn trúng bảo thuật từ trong hơn hai mươi hộp gỗ? Lẽ nào ông không nghĩ bên trong có gì mờ ám sao?”

 

“Hơn nữa trận phổ của trận pháp Luân Hồi này là do tôi mượn từ chỗ cậu chủ Mạnh, với tầm nhìn của anh ta thì sao có thể vừa liếc mắt đã có thể chọn trúng hộp gỗ này?”

 

Vương Vũ càng nói sắc mặt càng trở nên u ám.

 

“Anh nói thế tức là trận phổ trận Thiên Địa Luân Hồi này là anh cố ý đưa vào à?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

 

“Đó là đương nhiên”.

 

“Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chắc chắn anh động tay động chân vào trong đó, nếu không anh không thể có may mắn như vậy”, nói rồi Vương Vũ lại nhìn quản lý Lữ.

 

Hắn đã nói đến mức này sao quản lý Lữ có thể nghe không hiểu nữa?

 

“To gan!”

 

Quản lý Lữ bỗng hét lên.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, anh to gan thật, dám ở Ngọc Phụng Lâu…”

 

“Tôi nói cậu to gan đấy!”

 

Không để Vương Vũ nói hết câu, quản lý Lữ đang quay phắt lại tức giận nói với Vương Vũ.

 

Lúc này Vương Vũ ngây người hoàn toàn.

 

Đây không giống với những gì họ đã bàn trước đó.

 

Quản lý Lữ không đáp lời, chỉ cần Tiêu Chính Văn mở bảo thuật tuyệt thế ra thì cứ lấy lý do là Tiêu Chính Văn không tuân thủ theo quy tắc của Ngọc Phụng Lâu để vấn tội sao?

 

“Cậu thật to gan! Dám sỉ nhục Ngọc Phụng Lâu tôi”.

 

“Tôi…!”

 

“Cậu cái gì mà cậu? Vừa rồi mọi người đều đã nhìn thấy từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn đều không chạm vào những hộp gỗ này, cậu lại sỉ nhục người ta lén động tay động chân?”

“Cậu đang nghi ngờ Ngọc Phụng Lâu chúng tôi hay là đang nghi ngờ mắt nhìn của tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK