Hai tên đệ tử trông cửa của Dược Vương Cốc liếc nhìn Khương Vy Nhan vài lần, sau đó một người chạy như bay vào trong cốc.
“Báo… báo cáo! Khương… Khương Vy Nhan đến rồi!”
Tên đệ tử kia lao nhanh vào sảnh lớn, thở dốc, lắp bắp nói.
Lúc này, dược sư Hoàng đang bàn chuyện với Đại trưởng lão và những người khác xem làm thế nào để đối phó với Tiêu Chính Văn trong tương lai và củng cố sức mạnh của Dược Vương Cốc.
Nghe thấy tiếng đệ tử báo cáo, bọn họ cùng quay đầu lại nhìn.
“Cậu nói cái gì? Khương Vy Nhan đến đây sao?”
Đại trưởng lão cau mày hỏi.
“Vâng! Còn có ông già lúc nãy đến lấy dược liệu của chúng ta… tên Độ Thiên gì đó nữa, hai người bọn họ cùng đến, còn nói muốn gặp môn chủ!”
Tên đệ tử báo cáo.
“Ồ? Khương Vy Nhan muốn gặp tôi sao?”
Lông mày của dược sư Hoàng hơi nhíu lại.
“Môn chủ, chúng ta có gặp hay không?”
Đại trưởng lão quay lại nhìn dược sư Hoàng hỏi.
“Gặp! Tập hợp toàn đội, xếp hàng đón tiếp cô Khương!”
Dược sư Hoàng trầm giọng nói.
“Rõ!”
Tên đệ tử bước nhanh ra khỏi sảnh lớn.
Không lâu sau, hai cánh cổng chính của Dược Vương Cốc đồng thời mở ra, dược sư Hoàng đích thân dẫn theo bảy vị trưởng lão của Dược Vương Cốc, cũng như toàn bộ đệ tử cùng bước ra cửa.
“Tôi, dược sư Hoàng, Cốc chủ Dược Vương Cốc, kính chào cô Khương!”
Dược sư Hoàng chắp tay chào Khương Vy Nhan.
“Xin chào, môn chủ Hoàng, hôm nay tôi đến đây hơi đột ngột, nhưng tôi mong môn chủ Hoàng có thể bỏ qua hết những hiểu lầm trước đây, ra tay giúp đỡ chúng tôi!”
Khương Vy Nhan đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do đến đây.
“Ồ? Không biết là có chuyện gì vậy? Mời cô Khương vào trong nói chuyện!”
Dược sư Hoàng nói rồi làm động tác mời Khương Vy Nhan.
“Không cần đâu. Tiêu Chính Văn bị trúng độc, theo tôi được biết, chỉ có ông mới có thể cứu anh ấy, không biết môn chủ Hoàng có sẵn lòng ra tay cứu giúp hay không?”
Khương Vy Nhan từ chối luôn lời mời của dược sư Hoàng rồi nói thẳng.
Tiêu Chính Văn trúng độc ư?