Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 882: Tiêu Long

Cùng lúc đó, ở Giang Trung.

 

Cả Giang Trung đã bị phong tỏa, phát lệnh giới nghiêm!

 

Người dân của thành phố căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy trên đường lớn, ngày ngày đều có binh lính cầm súng đi tuần khắp nơi, còn có cả thanh tra kiểm tra mọi lối ra vào một cách nghiêm mật!

 

Mà Ôn Bất Lâm tuyên bố với bên ngoài rằng hiện giờ Giang Trung đang diễn tập một tháng!

 

Tất nhiên, cũng có rất nhiều người có thể nhìn ra nhiều dấu hiệu khác nhau cho thấy Giang Trung đang ở tâm bão và sắp xảy ra chuyện gì đó rất lớn!

 

Trong biệt thự, Tiêu Chính Văn đã hôn mê ba ngày.

 

Ngày thứ ba, ba vị thần y đã nghĩ đủ cách để chữa trị cho Tiêu Chính Văn.

 

Vết thương trên người anh đã xử lý xong, còn nội thương, vẫn phải cần Tiêu Chính Văn tự mình hồi phục.

 

“Ba vị thần y, chồng cháu không vấn đề gì chứ?”

 

Khương Vy Nhan nhìn ba vị thần y trước mặt, lo lắng hỏi.

 

Tôn Tư Niên nghĩ ngợi rồi nói: “Thưa cô Khương, chủ soái Tiêu tạm thời không sao. Nhưng trong cơ thể của cậu ấy có một luồng sức mạnh mà hiện giờ chúng tôi không thể suy đoán được. Sức mạnh ấy không ngừng tác động vào lục phủ ngũ tạng của cậu ấy, thật sự rất kì lạ. Nếu chủ soái Tiêu có thể khống chế được sức mạnh này, cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Vì vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi”.

 

Nghe xong, khuôn mặt Khương Vy Nhan tràn đầy vẻ lo lắng.

 

Nhưng cô cũng hiểu rõ, hiện giờ chỉ có thể dựa vào bản thân Tiêu Chính Văn.

 

Sau khi đưa ba vị thần y ra phòng khách của biệt thự, Khương Vy Nhan lo âu bước vào phòng Tiêu Chính Văn, nhìn anh băng bó khắp người nằm trên giường, cô rơi nước mắt.

 

Cô bước đến bên giường, ngồi cạnh người Tiêu Chính Văn, phủ lên bàn tay chằng chịt vết thương của anh.

 

Lúc này, Khương Vy Nhan đẫm lệ, hai mắt đỏ au.

 

Tiêu Chính Văn đã hôn mê ba ngày, cô cũng khóc ba ngày, dùng nước mắt rửa mặt!

 

“Chồng ơi, em biết anh có thể nghe thấy lời em nói, em cầu xin anh, nhất định không được có chuyện gì! Em và Na Na sẽ luôn đợi anh, cầu xin anh đấy…!

 

Khương Vy Nhan nắm chặt lấy tay của Tiêu Chính Văn, nước mắt cô lăn dài từng giọt.

 

“Chồng ơi, anh mau tỉnh lại đi. Nếu anh có chuyện gì em và Na Na phải làm sao đây? Mẹ con em không thể sống thiếu anh… chỉ cần anh có thể tỉnh lại, cho dù ông trời muốn em chết em cũng bằng lòng…”

 

Nói đến đây, Khương Vy Nhan nghẹn ngào.

 

Mà đúng lúc này.

 

Một người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện trong phòng, nhàn nhạt nói: “Thằng bé tạm thời không vấn đề gì đâu”.

 

Nghe xong, Khương Vy Nhan sững sờ, đột ngột đứng dậy nhìn chằm chằm người bỗng xuất hiện trước mặt!

 

Áo choàng đen, mũ che kín cả gương mặt, hoàn toàn không nhìn ra chân dung của người đó!

 

“Ông… ông là ai? Sao ông vào được đây? Ông muốn làm gì?”

 

Thời khắc này, Khương Vy Nhan gần như thực hiện phản xạ có điều kiện, lập tức che chắn trước người Tiêu Chính Văn, ánh mắt cảnh giác và sốt sắng!

 

Thậm chí, cô còn lặng lẽ với lấy con dao găm giấu sau lưng!

 

Đây là con dao mà Tiêu Chính Văn từng đưa cho cô, nghe nói nó là vũ khí cấp thiên!

 

Để cô có thể phòng thân!

 

Hiện giờ, Khương Vy Nhan đang rất căng thẳng, trừng mắt nhìn người đang đứng trước mặt!

 

Bởi vì cô có thể cảm thận được áp lực chưa từng có trên cơ thể của người này!

 

Cho dù đối phương không phát ra khí thế gì, nhưng sự uy hiếp vốn có của người này cũng khiến cô không chịu được!

 

Bây giờ Khương Vy Nhan đã có thực lực quân vương cấp ba sao, nên tất nhiên có thể đưa ra phán đoán liệu cô có thể đánh thắng được đối phương hay không!

 

Người đó cười nói: “Con dao găm sau lưng cháu chắc là một vũ khí cấp thiên, xem ra Chính Văn rất quan tâm tới cháu”.

 

Nghe xong, Khương Vy Nhan kinh ngạc!

 

Đối phương có thể biết được vũ khí cấp thiên được giấu sau lưng cô?

 

“Rốt cuộc ông là ai? Tôi nói cho ông biết, người của cả biệt thự này đều là cường giả, chỉ cần ông dám làm loạn, ông nhất định sẽ bị đánh bại!”

 

Khương Vy Nhan lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định mãnh liệt!

 

Người đó mỉm cười, sau đó giơ tay, Khương Vy Nhan cảm nhận được con dao giấu sau lưng đột nhiên rung lên rồi thoát khỏi tay cô, sau đó bay vào lòng bàn tay của người đó!

 

Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy mơ hồ không thôi!

 

Đây là chiêu thức quái quỷ gì thế?

 

Lần đầu cô được chứng kiến cảnh tượng này!

 

Người đó cầm dao găm lên, quan sát kĩ lưỡng rồi nói: “Dao găm Mạc Tà, quả thực là vũ khí cấp thiên rất tốt. Chỉ tiếc rằng Can Tương vẫn chưa được tìm thấy. Nghe nói, Can Tương đã bị vỡ, nhưng ai biết rằng hai con dao găm này là một đôi. Một chiếc bị vỡ thì chiếc còn lại cũng vỡ theo”.

 

Nghe người trước mặt nói như vậy, Khương Vy Nhan cau mày thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc ông là ai, muốn làm gì?”

 

Dứt lời.

 

Người đó, ngẩng đầu lên, gương mặt cương nghị lộ ra.

 

Mày rậm tóc hoa râm, trên khuôn mặt vuông vức kia có dấu vết để lại của năm tháng, nhưng dáng vẻ hiên ngang thì vẫn còn đó!

 

Đặc biệt là dung mạo này rất giống với Tiêu Chính Văn!

 

Trong đôi mắt mang theo uy thế và sát khí lạnh lùng bức người!

 

“Ông… ông là?”

 

Khoảnh khắc này, Khương Vy Nhan hơi sững sờ.

 

Người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi nở nụ cười nhạt trả con dao găm lại cho Khương Vy Nhan, liếc nhìn Tiêu Chính Văn trên giường nói: “Ông là Tiêu Long, cháu nên gọi ông một tiếng ông nội”.

 

Tiêu Long?

 

Ông ấy là Tiêu Long!

 

Ông nội của Tiêu Chính Văn!

 

Khương Vy Nhan không chỉ một lần nghe Tiêu Chính Văn nhắc tới ông nội Tiêu Long của anh, nhưng mỗi lần nhắc tới lại kể rất ít.

 

Mà bây giờ, cô tận mắt thấy Tiêu Long rồi, đột nhiên nước mắt tràn mi, cực kì kích động.

 

Cô vội vàng cất dao găm đi, lau nước mắt cúi người nói: “Vy Nhan chào ông nội”.

 

Tiêu Long cười lớn, ánh mắt tràn đầy niềm yêu mến nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Được được! Không hổ là người phụ nữ mà cháu trai ông yêu thích, khí chất rất tốt! Cố gắng chăm chỉ tập luyện, rồi sẽ có một ngày cháu có thể trở thành trợ thủ đắc lực của cháu trai của ông, chia sẻ công việc với nó!”

 

Khương Vy Nhan hơi hoảng hốt, không hiểu rõ lời nói của Tiêu Long có ý gì.

 

Mà Tiêu Long cũng không giải thích, chỉ nhìn Tiêu Chính Văn đang hôn mê nằm trên giường với ánh mắt sắc bén.

 

Khương Vy Nhan vội vàng hỏi: “Ông nội, ông có cách nào cứu được Chính Văn không ạ, anh ấy đã hôn mê ba ngày rồi, cháu lo…”

 

“Không cần lo lắng, hiện giờ nó đang trong thời khắc mấu chốt để vượt cảnh giới, nếu nó có thể chống đỡ được thì sau này sẽ tỏa sáng”.

 

Tiêu Long nói, ánh mắt sáng rực.

 

Nhưng Khương Vy Nhan vẫn rất lo, nói: “Nếu anh ấy không chống đỡ được thì sao ạ?”

 

Nghe xong, Tiêu Long trầm mặc, thở dài nói: “Nếu nó không qua được, thì đời này cũng chỉ dừng lại ở Bán Bộ Thiên Vương mà thôi. Thậm chí, thực lực có thể sẽ đi xuống”.

 

Vừa dứt lời, Khương Vy Nhan liền sốt sắng, lập tức quỳ xuống đất nói: “Ông nội, cháu cầu xin ông bất kể thế nào hãy cứu lấy Chính Văn, chỉ cần có thể giúp được anh ấy, Vy Nhan bằng lòng làm tất cả!”

 

Tiêu Long trìu mến nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ dưới đất, nói với Tiêu Chính Văn đang còn hôn mê trên giường: “Cháu trai, cháu đã lấy được một cô vợ tốt!”

 

“Cháu dâu à, cháu thật sự sẵn lòng làm mọi thứ vì Chính Văn sao?”

 

Tiêu Long nghiêm túc hỏi.

 

Khương Vy Nhan gần như không nghĩ ngợi gì mà gật đầu trả lời: “Cháu sẵn lòng ạ!”

 

“Tốt lắm!”

 

Tiêu Long liền đỡ Khương Vy Nhan dậy, nói: “Cháu dâu ngoan, muốn giúp Chính Văn vượt qua được cảnh giới chỉ có một cách! Có điều, phương pháp này gây tổn hại rất lớn đến cơ thể cháu! Nếu không cẩn thận, có thể cháu sẽ bị hôn mê cả đời. Vì vậy, cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK