Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 155: Cửu Gia bị tiêu diệt!

Sợi dây thừng được thả xuống từ trên máy bay!

Đột nhiên, hàng chục binh lính chống khủng bố được trang bị vũ khí đầy đủ và các binh lính lữ đoàn đặc chiến như những vị thần từ trên trời rơi xuống!

Sau đó, bọn họ nhanh chóng tới bảo vệ cho đám người Tiêu Chính Văn và Hàn Lợi Dân, bọn họ cầm súng, chĩa về phía bên ngoài, gầm lên:

“Bỏ vũ khí xuống! Bằng không thì chết!”

“Bỏ vũ khí xuống! Bằng không thì chết!”

“Lời cảnh cáo cuối cùng! Bỏ vũ khí xuống, nếu không sẽ chết ngay tại chỗ!”

Cùng lúc đó, tại các lối ra vào của tứ hợp viện, các binh lính cầm súng lập tức xông vào!

Gần như ngay lập tức, tứ hợp viện này đã bị kiểm soát hoàn toàn!

“Bỏ vũ khí xuống! Bỏ xuống!”

“Lập tức bỏ vũ khí xuống! Bằng không sẽ chết!”

“Ôm đầu cúi xuống! Cúi xuống!”

Tiếng hét lớn này khiến đám thanh niên xã hội đen đang cầm dao sợ hãi, lúc này bọn chúng đều hoảng loạn!

Hầu hết bọn chúng đều vất vũ khí xuống, ngồi xổm trên mặt đất và ôm đầu!

Một số muốn chống trả, nhưng các binh lính đã lao thẳng lên, đá bay vô số người, sau đó lập tức chĩa súng vào đầu bọn chúng, gầm lên: “Đã khống chế!”

Còn một số cầm dao xông tới chém!

Pằng pằng pằng!

Đột nhiên, tiếng súng vang vọng cả tứ hợp viện, vô số người trúng đạn, đám thanh niên xã hội đó ngã xuống vũng máu, máu và nước mưa hòa quyện vào nhau, khung cảnh rất kinh hoàng!

“Tổ một đã khống chế!”

“Tổ hai đã khống chế!”

“Tổ ba đã khống chế!”

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ thuộc hạ trong tứ hợp viện của Kiều Cửu đều đã bị khống chế!

Ngay cả đám người Vương Hổ lúc này cũng đang nằm ngắc ngoải trên mặt đất!

Kiều Cửu thấy vậy, xoay người định chạy.

Tuy nhiên, đằng sau sảnh trong, một nhóm binh lính đã cầm súng xông vào!

Bụp!

Một người trong số đó đá thẳng vào ngực Kiều Cửu, đá ông ta văng ra ngoài, vẽ một đường vòng cung trong không trung, nặng nề rơi xuống đất, ngã vào vũng nước!

Ngay lúc đó, Kiều Cửu phun ra một ngụm máu, ôm bụng, cảm thấy xương sườn của mình bị cú đá vừa rồi làm cho gãy nát, đau đến thấu xương, ngay cả hơi thở cũng có mùi máu!

Đúng lúc này, tiếng bước chân từ từ tới gần, một đôi giày thể thao đứng trước mặt Kiều Cửu!

Kiều Cửu quỳ trên mặt đất, cơ thể đã ướt nhẹp, ngước theo hướng đôi giày thể thao chậm rãi nhìn lên, ông ta thấy Tiêu Chính Văn đang đứng dưới mưa!

Lúc này, Hàn Lợi Dân thà dầm mưa để cầm ô che cho Tiêu Chính Văn!

Khoảnh khắc đó, Kiều Cửu cho dù có ngốc đến mức nào cũng hiểu ra được!

Tiêu Chính Văn ở trước mắt tuyệt đối không đơn giản chỉ là một con chó hoang!

Có thể khiến thiếu tá Hàn Lợi Dân của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà làm hành động như vậy, nguyện dầm mưa để che ô cho, người đàn ông trước mắt này tuyệt đối có địa vị và thân phận cao hơn cả Hàn Lợi Dân!

Không những thế, mà còn cao hơn rất nhiều!

Lúc đó, Kiều Cửu nghĩ rất nhiều, nhưng ngay giây tiếp theo, ông ta quỳ trên mặt đất, ôm giày của Tiêu Chính Văn, đập đầu xuống đất, nước mưa bắn tung tóe, cầu xin tha mạng: “Cậu Tiêu, tôi sai rồi, Kiều Cửu tôi sai rồi! Tôi không nên sai người bắt con gái cậu, tôi chỉ là nghe lời xúi giục của kẻ khác nên mới làm như vậy… Cậu Tiêu, cậu là người rộng lượng, cầu xin cậu khai ân, tha cho tôi, xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho kẻ hèn mọn này, tôi chỉ là một kẻ rẻ mạt, vô giá trị, cầu xin cậu Tiêu tha cho tôi, đừng bắt tôi chết!”

Khoảnh khắc đó, Kiều Cửu hoàn toàn kinh hãi!

Những binh lính chiến đấu đứng đầy trong sân đủ để khiến ông ta kinh hồn bạt vía!

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn nhìn xuống Kiều Cửu đang quỳ trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Kẻ dám ra tay với con gái tôi, ông là người thứ hai, người thứ nhất là nhà họ Kim, tuy nhiên, bọn chúng đã bị tôi diệt sạch rồi, ông cảm thấy, tôi có tha cho ông không?”

Kiều Cửu sửng sốt, toàn thân chấn động kịch liệt!

Gì cơ?

Nhà họ Kim, là nhà họ Kim!

Nhà họ Kim bị diệt lại là vì Tiêu Chính Văn!

Bụp bụp bụp, gần như ngay lập tức, Kiều Cửu đập mạnh đầu xuống đất, cầu xin tha mạng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Cầu xin cậu Tiêu tha mạng cho tôi…”

Bụp!

Nhưng ngay giây sau, Tiêu Chính Văn giơ chân lên, đá mạnh vào người Kiều Cửu khiến ông ta văng ra xa bốn năm mét, đập mạnh vào một cây cột gỗ khiên nó vỡ tung, Kiều Cửu nằm ngắc ngoải trên đất, miệng phun ra máu, ánh mắt lộ ra vẻ không tin, sau đó ông ta chết ngay tại chỗ!

Một trong bốn ông hoàng của thế giới ngầm ở Tu Hà – Kiều Cửu, một thế hệ oai hùng, hô mưa gọi gió ở đất Tu Hà mấy chục năm, hôm nay đã bị tiêu diệt, hóa thành dĩ vãng và hư không!

Sau đó, Tiêu Chính Văn nói với Hàn Lợi Dân ở bên cạnh: “Anh biết nên xử lý thế nào rồi đấy”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người rời đi, hướng thẳng đến bệnh viện,

Lúc này, Hàn Lợi Dân lập tức gầm lên: “Dẫn tất cả bọn chúng về tra khảo thật kỹ! Lập tức tổ chức một buổi họp báo, chúng ta cùng với Đội thanh tra và đội chống khủng bố hợp lực lại quét sạch thế lực của Cửu Long Đường, Kiều Cửu vì phản kháng nên đã bị giết ngay tại chỗ!”

Gần nửa giờ sau, Sở chỉ huy quân đội Tu Hà đã tổ chức họp báo để đưa tin về vụ việc!

Ngay lập tức đã gây náo động toàn bộ Tu Hà!

Kiều Cửu bị bắn chết, Cửu Long Đường bị tiêu diệt!

Người chấn động nhất chính là Trịnh Thiên Thái, lúc này ông ta đang ở trong tòa nhà tập đoàn Thiên Thái, khi nhìn thấy tin tức này, sợ hãi đứng bật dậy, trán túa mồ hôi lạnh!

Đây có vẻ là kiệt tác của của cậu Tiêu.

Một đối thủ vừa tầm đã từng giao đấu với ông ta nhiều năm như vậy đã bị tiêu diệt dưới tay Tiêu Chính Văn!

Đáng sợ!

Thật sự quá đáng sợ!

Trong khi Trịnh Thiên Thái đang sợ hãi toát mồ hôi lạnh, trong lòng cũng củng cố quyết tâm thề trung thành với Tiêu Chính Văn!

Ông ta suy nghĩ một chút, lập tức bấm điện thoại cho trợ lý, hét lớn: “Lập tức thông báo cho đường chủ của từng đường khẩu, tổ chức cuộc họp lớn ở công ty! Tôi muốn thảo luận về việc chuyển nhượng mô hình công ty, noi theo bước của doanh nghiệp Dương Quang!”

Về phía Tiêu Chính Văn, lúc này anh đã ở trong bệnh viện, ngồi bên cạnh Na Na.

Sau khi Khương Vy Nhan nghe tin, cô lập tức gác lại mọi công việc, vội vàng chạy đến bệnh viện, khi nhìn thấy Na Na và Tiêu Chính Văn đang trêu đùa nhau trên giường, trái tim đang lơ lửng của cô mới có thể hạ xuống.

Nhìn thấy Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn nhận lỗi, đứng sang một bên, nói: “Anh xin lỗi, buổi chiều anh đưa Na Na tới khu vui chơi đã xảy ra chút chuyện, Na Na bị đám buôn người bắt mất, cũng may nhờ có sự giúp đỡ của Đội thanh tra nên đã tìm được Na Na…”

Bốp!

Khương Vy Nhan đột nhiên giơ tay lên, tát vào mặt Tiêu Chính Văn một cái, hai mắt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, cô nói: “Tiêu Chính Văn! Nếu như Na Na có mệnh hệ gì, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh!”

Tiêu Chính Văn ngây ra, hai má nóng bừng vì đau, nhưng anh không dám nói gì.

Bởi vì chuyện này quả thực là lỗi của anh, là do anh quá bất cẩn.

Na Na nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị đánh, lập tức lao tới, đẩy Khương Vy Nhan ra, trừng mắt nhìn cô, tức giận hét lên: “Mẹ, mẹ xấu thế! Sao mẹ lại đánh bố, bố đã cứu Na Na, dắt theo bao nhiêu chú binh lính, bố là anh hùng của Na Na…”

Khương Vy Nhan ngây người ra, lùi về phía sau vài bước, ánh mắt nghi ngờ nhìn Na Na, hỏi ngược lại: “Chú binh lính gì? Không phải anh nói là Đội thanh tra tìm thấy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK