Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 912: Giết Tứ Độc

Ngay sau đó, một tiếng cộp vang lên.

Người đàn ông đeo mặt nạ ma quỷ ngã vào trong vũng máu, mắt trợn tròn, sắc mặt dần tím tái nhợt nhạt.

Mạch máu toàn thân đều trở nên đen ngòm.

Thấy thế, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Chất độc này mạnh quá!

Hoàn toàn không có cơ hội kháng cự nào, bị trúng độc là chết ngay trong tức khắc.

Khương Vy Nhan đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi che miệng, rất hoảng sợ trợn to hai mắt.

Tình trạng chết của người này quá khủng khiếp.

Lúc này ở phía xa xa, nhìn thấy đại ca mạnh nhất trong đám bị Tiêu Chính Văn giết chết, ba tên này vẫn chưa ra tay, cũng không còn hung hãn như lúc nãy nữa.

“Không ổn, hắn là cường giả Thiên Vương, chúng ta không có cơ hội thắng đâu. Chạy mau!”

Một tên trong đó hô lên, sau đó xoay người bỏ chạy.

Hai người khác cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, xoay người chạy theo hai hướng khác nhau.

“Hừ!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nếu đã đến rồi thì ở lại hết đi!”

Vừa dứt lời, bóng người Tiêu Chính Văn đã lao đến.

Sát khí trên người Tiêu Chính Văn tỏa ra ngùn ngụt khiến cả công viên bị bao trùm bởi một trận cuồng phong.

Ầm!

Con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng chói mắt phóng thẳng vào lưng một kẻ đang tháo chạy.

Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào cơ thể hắn, máu bắn ra tung tóe.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã đuổi kịp đến phía sau một kẻ khác, anh giơ tay lên muốn túm lấy cổ hắn.

Nhưng kẻ đó xoay người lại, hắt một nắm bột thuốc màu đỏ lên người Tiêu Chính Văn.

Chất độc cực mạnh.

Dường như chỉ trong tích tắc, Tiêu Chính Văn phản ứng lại làm động tác đề phòng, anh lùi về sau mấy bước, đồng thời hơn mười cây kim châm trong tay phóng ra xuyên qua lớp bột thuốc màu đỏ đâm vào sau lưng người kia.

Bịch!

Người đã ngã xuống đất, cả người tê liệt không thể động đậy.

Tiêu Chính Văn cũng không thèm liếc nhìn người đó, anh xoay người đuổi theo kẻ còn lại.

Tên cuối cùng này chạy trốn rất giỏi, bản lĩnh cực kỳ nhạy bén.

Tiêu Chính Văn cau mày, giơ tay lên bắt lấy một cột cờ trên quảng trường rồi kéo nó lên khỏi mặt đất, sau đó anh phóng cột cờ trong dài mười mấy mét trong tay về phía hắn như đang phóng lao.

Rầm!

Trong thoáng chốc, sức công phá và lực sát thương cực lớn của cột cờ lao thẳng về phía người đó như sao băng, sau đó cắm lên bức tường.

Bức tường cũng lập tức nứt ra, sau đó đổ sụp.

Phía sau bức tường lúc này là hội trường của bữa tiệc thương nghiệp, mọi người ca hát nhảy múa rất vui vẻ.

Bọn họ đều trợn to mắt nhìn chằm chằm vào bóng người bị găm trên bức tường.

Người đó chết trong tình trạng rất thê thảm.

Cả người đều bị cột cờ dài mười mấy mét đâm xuyên qua, bê bết máu, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Cả hội trường lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng.

Ai mà ngờ được, đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế chứ.

Lúc này Tiêu Chính Văn từng bước đi ra khỏi bóng tối dưới ánh mắt hoảng hốt của mọi người. Anh lạnh lùng lướt nhìn đám người ở hội trường, sau đó giơ tay lên rút cột cờ ra khỏi bức tường, cột cờ rơi xuống đất vang lên tiếng keng.

Cột cờ dính đầy máu cứ thế bị Tiêu Chính Văn vứt trên mặt đất.

Lúc này Tiêu Chính Văn cứ như thần chết.

Các khách mời ở hội trường đều ngơ ngác, không thể tin được cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.

Người kia lại là do Tiêu Chính Văn giết.

Lúc này những người không biết Tiêu Chính Văn, còn người thầm cười cợt Tiêu Chính Văn trước đó đều sợ hãi ngậm miệng lại, ánh mắt lóe sáng.

Thần chết đáng sợ quá!

Trong đám người, Đường Nhất Phàm nhìn thấy cách làm của Tiêu Chính Văn lại càng cảm thấy hoảng sợ toát cả mồ hôi, suýt nữa thì ngã phịch xuống đất.

Tên này còn là người sao?

Tất nhiên Tiêu Chính Văn cũng nhìn thấy Đường Nhất Phàm, anh cất bước đi đến chỗ hắn.

Mọi người đều tự động nhường đường cho Tiêu Chính Văn, sợ bị thần chết để ý đến.

Đường Nhất Phàm cũng hoảng sợ muốn chen vào đám đông để bỏ chạy.

Nhưng mọi người đều vây quanh thành một bức tường, Đường Nhất Phàm không có chỗ để chạy nữa.

Thấy Tiêu Chính Văn sắp đi đến chỗ mình, Đường Nhất Phàm bèn quỳ xuống, hai tay chắp lại, mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào van xin: “Anh à, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Lúc nãy tôi không nên có ý gì với vợ anh, tôi là một thằng ngốc, là đồ rác rưởi. Cầu xin anh tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa… Thật đấy, chỉ cần anh tha cho tôi, Đường Nhất Phàm tôi sẽ rời khỏi Giang Trung, không dám bước đến Giang Trung nửa bước…”

Lúc này Đường Nhất Phàm sợ thật rồi.

Không thấy người kia bị găm chết trên tường à?

Đây còn là cách làm của người bình thường sao?

Người đàn ông này đáng sợ, khủng khiếp quá!

Nhất là sát khí tỏa ra từ trên người Tiêu Chính Văn khiến Đường Nhất Phàm cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoảng hốt như rơi vào vực sâu, như đi trên lớp băng mỏng.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đường Nhất Phàm đang liên tục cúi đầu với mình nói: “Tôi mong cậu chủ Đường nói được làm được, nếu không kết cục của anh ta chính là kết cục của cậu chủ Đường và nhà họ Đường”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người rời khỏi hội trường trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

Anh quay về công viên, đi đến trước mặt tên cả người bị tê liệt đó.

Lúc này tên đeo mặt nạ vẫn nằm trên mặt đất.

Cả người từ trên xuống dưới ngoài nước mắt có thể chảy xuống ra thì các bộ phận còn lại đều không thể động đậy.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hắn, Khương Vy Nhan cũng bước nhanh đến trốn sau lưng Tiêu Chính Văn hỏi: “Chồng à, nên làm gì với người này đây?”

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đánh gãy tay chân rồi đưa đến Dược Vương Cốc”.

“Hả?”

Khương Vy Nhan sửng sốt.

Tiêu Chính Văn bước đến nhấc chân lên đạp vào người hắn.

Trong ánh mắt sợ hãi tột cùng của người đàn ông đeo mặt nạ, hắn nhìn thấy bàn chân của Tiêu Chính Văn đạp lên cánh tay mình.

Rắc!

Cánh tay gãy vụn.

Mặt hắn đỏ bừng, hai mắt trợn tròn muốn gào lên xin tha thứ nhưng lại không thể mở miệng.

Cứ thế vài tiếng rắc rắc vang lên, chân tay của người này bị Tiêu Chính Văn đạp gãy vụn.

Sau đó Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra gọi cho Long Ngao nói: “Dẫn người đến đây”.

Không lâu sau, Long Ngao đến hiện trường, nhìn thấy cảnh này anh ta không khỏi nhướng mày, sau đó nhanh chóng đến trước mặt Tiêu Chính Văn, hỏi: “Long Vương, xảy ra chuyện gì thế?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Mấy tên sát thủ dùng độc, cậu đưa thi thể của hăn đến Dược Vương Cốc”.

“Do người của Dược Vương Cốc làm sao, Long Vương, tôi dẫn người đến hủy diệt Dược Vương Cốc”.

Long Ngao tức giận nói.

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Dược Vương Cốc không đơn giản như thế, tạm thời vẫn không thể động vào Dược Vương Cốc, cứ làm theo lời tôi đi”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn ngồi xổm xuống lấy một cái bình nhỏ trong ngực người đàn ông đeo mặt nạ đã bị ngất ra.

Anh nhìn lướt qua, sau đó mở nắp bình ra ngửi.

Chính là loại độc này.

Tiêu Chính Văn vứt bình nhỏ cho Long Ngao nói: “Trước khi đưa đến Dược Vương Cốc thì rắc thuốc độc này lên người hắn”.

Long Ngao nhận lấy bình nhỏ hiểu ý Tiêu Chính Văn: “Vâng!”

Gậy ông đập lưng ông!

Đây chính là cách nghĩ của Tiêu Chính Văn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK