Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kokura Nosuke nở một nụ cười châm biếm: “Ức hiếp Hoa Quốc của cậu thì làm sao? Đáng tiếc, cậu là Thiên Tử chứ không phải bọn họ!”

 

Nói rồi, lão dùng tay chỉ vào Từ Thiên Thuật và Trương Thế Phong, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khinh thường.

 

Thiên Tử đích thân ra trận, đối với bất cứ một quốc gia nào mà nói cũng là sự sỉ nhục cực lớn!

 

“Cậu đến đúng lúc đấy, chúng tôi đỡ phải tới Long Kinh để tìm cậu, dùng máu của Thiên Tử cậu để tế cờ trước đã!”

 

Hosoda Shinsuke bật cười lạnh lùng, hoàn toàn không coi Thiên Tử ra gì.

 

“Dũng khí cũng đáng khen đấy, chỉ tiếc là Hoa Quốc mấy người đã không còn ai nữa rồi!”

 

Một cường giả Mỹ Lục cao ngạo nhìn Thiên Tử nói.

 

“Chi bằng dùng máu của cậu lau dao của tôi trước nhé!”

 

Kokura Nosuke nói, sải bước tiến về phía Thiên Tử.

 

“Hoa Quốc chúng tôi không còn ai nữa ư? Ai cho ông lá gan để nói ra lời này thế? Ông tiến lên trước thêm bước nữa thử xem!”

 

Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong đám người!

 

“Cậu muốn làm gì? Còn không mau lui xuống?”

 

Người đầu tiên lên tiếng mắng chửi Tiêu Chính Văn không phải người Vy Hào mà chính là Hứa Thiên Chí!

 

Lúc này, ngay cả Từ Thiên Thuật cũng chỉ có thể quỳ xuống van xin, Tiêu Chính Văn đứng ra vào lúc này không phải muốn chết sao?

 

Hơn nữa, cả võ tông Hoa Quốc đã không ai có thể ngăn cản được đám cường giả ngoài lãnh thổ này nữa rồi.

 

Ban nãy người ta cũng đã nói, chỉ cần không chống đối thì tất cả những người đang có mặt đều có thể bảo toàn được tính mạng!

 

Theo Hứa Thiên Chí thấy, tên vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn này đã không còn giá trị gì trong tình cảnh này nữa!

 

Nếu chọc tức đối phương thì những người Hoa Quốc có thể sống tiếp cũng sẽ bị đối phương giết sạch!

 

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng sau lưng, Kokura Nosuke chậm rãi quay người lại, lên tiếng: “Hừ! Con lợn Hoa Quốc ngu si! Còn dám nói thêm một chữ nữa thì tất cả người Hoa Quốc có mặt tại đây ngày hôm nay đều sẽ phải chết!”

 

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh hoảng.

 

Đặc biệt là Từ Thiên Thuật càng trợn trừng hai mắt, ác độc nhìn Tiêu Chính Văn mà gào lên: “Thằng oắt con ngu đần, còn không mau lui xuống!”

 

“Lui xuống? Ngay cả Thiên Tử cũng không sợ chết, ngự giá đích thân ra trận rồi, ông lại bảo tôi lui xuống vào lúc này sao?”

 

“Bản thân ông có thể bảo toàn được cho vợ con, tham sống sợ chết mà trở về vùng ngoài lãnh thổ, nhưng muôn dân Hoa Quốc thì phải tính sao?”

 

“Ông luôn mồm nói phải rửa mối nhục trăm năm cho Hoa Quốc, mạnh miệng nói phải đòi lại công bằng cho Hoa Quốc, thế nhưng lúc này, trong thời khắc Hoa Quốc sắp sửa lâm nguy, ông lại bảo tôi lui xuống hả?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói với vẻ khinh thường.

“Cậu… cậu ăn nói linh tinh! Lẽ nào cậu không nhìn thấy mấy người chúng tôi căn bản không thể thắng được! Ngay cả chúng tôi cũng không phải là đối thủ, cậu đứng ra thì có tác dụng gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK