Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Chiến Sinh không ngờ Tiêu Chính Văn lại phũ phàng với ông ta trước mặt mọi người như vậy, sắc mặt nhìn Tiêu Chính Văn vô cùng khó xử.

 

“Tôi nghĩ, chắc hẳn Đế Vương Các các ông đã nói cho bọn họ biết về thỏa thuận giữa chúng ta rồi nhỉ! Vậy ông giải thích cho tôi nghe chuyện này là thế nào!”

 

“Còn nữa, tên này vừa đánh người dân Long Kinh. Ông không chỉ phải cho tôi một lời giải thích về chuyện này, mà còn phải giải thích với cả hàng chục nghìn người dân Long Kinh!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Bạch Chiến Sinh.

 

Chuyện này…

 

Bạch Chiến Sinh nghe vậy cũng sững sờ.

 

Nếu không phải xung quanh đã chật cứng người vây xem thì ông ta cũng lười quan tâm đến Tiêu Chính Văn.

 

Mặc dù sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn cũng rất mạnh, nhưng bây giờ, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng đã trở lại, Tiêu Chính Văn còn là cái thá gì mà muốn ông ta giải thích chứ!

 

“Cậu Tiêu, cậu chủ Triệu còn nhỏ không hiểu chuyện, cho nên chuyện này…”

 

“Còn trẻ? Không hiểu chuyện?”

 

Tiêu Chính Văn dùng đế giày đá vào mặt Triệu Thiên Vũ, chế nhạo: “Ông đang nói với tôi rằng anh ta chỉ là một đứa trẻ to xác sao?”

 

“Không, cậu Tiêu, cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là…”

 

Bạch Chiến Sinh còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng cắt ngang: “Ý ông là ông không muốn giải thích với người dân Long Kinh sao? Nếu không phải hôm nay bị tôi bắt gặp thì cho dù anh ta đánh ai, cũng có thể bỏ qua phải không?”

 

“Nói cách khác, người dân Long Kinh, trong mắt Đế Vương Các chỉ như con kiến, tùy các người giẫm nát phải không?”

 

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi vậy, sắc mặt của Bạch Chiến Sinh lúc trắng bệch lúc đỏ bừng, hít sâu vài hơi mới nhẫn nại nói: “Cậu Tiêu, đương nhiên không phải như cậu nói!”

 

“Đế Vương Các chúng tôi cũng rất tôn trọng người dân Long Kinh, chỉ là người này có thân phận đặc biệt, cho nên…”

 

“Cho nên có thể tùy ý đánh người mà không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì phải không? Vậy người bị đánh chỉ có thể nhận mình xui xẻo sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn.

 

“Xin cậu Tiêu bớt giận, chuyện này đều là do chúng tôi chưa xử lý ổn thỏa, cho nên mới gây ra hiểu lầm như vậy. Tôi nhất định sẽ đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho người dân Long Kinh về vấn đề này!”

 

“Hơn nữa, Đế Vương Các chúng tôi cũng sẽ chứng minh cho mọi người thấy, chúng tôi sẽ đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, cho dù người đó là ai!”

 

Trước mặt mọi người, Bạch Chiến Sinh phải nói ra những lời đường hoàng này.

 

Theo ông ta thấy, chỉ cần Triệu Thiên Vũ xin lỗi người bị đánh trước mặt mọi người, sau đó âm thầm đưa Triệu Thiên Vũ về Tung Sơn thì mọi chuyện sẽ kết thúc!

 

“Ồ? Vậy được, tôi nghe theo ý của ông Bạch!”, Tiêu Chính Văn nói rồi lùi lại một bước, mỉm cười nhìn Bạch Chiến Sinh.

 

Lúc Bạch Chiến Sinh định tiến lên đỡ Triệu Thiên Vũ dậy thì Tiêu Chính Văn cười nói: “Ông Bạch sẽ không bảo anh ta xin lỗi rồi thả người đi đấy chứ?”

“Theo lời ông nói, anh ta đã vi phạm lệnh cấm của Đế Vương Các, nếu Đế Vương Các giải quyết qua loa thì thật khiến người ta thất vọng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK