Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 148: Trời sắp sập

Không ít nười run rẩy ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ dung mạo thật của vị chủ soái Bắc Lương trong truyền thuyết!

Nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trước mặt, cả người mặc thường phục, khí thế bình tĩnh ngồi trên ghế chủ tọa, ai nấy đều sững sờ!

Người… người đàn ông này chính là chủ soái Bắc Lương sao?

Tại sao lại ăn mặc trông bình thường như vậy?

Chẳng phải nên mặc chiến bào Thanh Long sao?

Đợi đã!

Sao người đàn ông này lại giống một người!

“Cậu… cậu là Tiêu Chính Văn? Tiêu Chính Văn – tàn dư của nhà họ Tiêu đó à?”

Trong đám người đang quỳ trên mặt đất có người nhận ra thân phận của Tiêu Chính Văn, lúc đó mới đứng dậy chỉ vào anh không thể tin được hét lớn.

Lúc này Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt bình tĩnh, khoanh hai tay trước ngực, trong mắt chợt lóe lên tia sắc bén lạnh lùng!

Dường như chỉ thoáng chốc, Long Nhất rút súng từ thắt lưng ra bóp cò về phía người đàn ông đó!

Bằng!

Tiếng súng vang lên, người đó cũng ngã xuống trong vũng máu!

“Bất kính với chủ soái, đáng chết!”, Long Nhất lạnh lùng nói rồi nhanh chóng đút súng vào thắt lưng.

Cảnh tượng này khiến những người có mặt ở đó đều khiếp sợ!

Đám người quỳ trên mặt đất run rẩy kịch liệt!

Đồng thời họ cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi và bàng hoàng!

Tiêu Chính Văn thật sự là chủ soái Bắc Lương sao?

Điều này làm họ rất bất ngờ!

Thế chẳng phải nhà họ Ninh đã đắc tội…

Không dám tưởng tượng!

Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế chủ tọa bình tĩnh nhìn các nhân vật lớn của Tu Hà đang quỳ trước mặt, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ có một chuyện, ba ngày sau, tại bữa tiệc Ninh Dương nhậm chức thiếu tá của nhà họ Ninh, tôi muốn các người thẳng mặt tuyên bố chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Ninh, các người có làm được không?”

Đám người quỳ ở dưới đâu dám nói không, gật mạnh đầu đồng ý: “Vâng vâng! Chúng tôi không dám cãi lệnh của chủ soái! Chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lệnh của chủ soái!”

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để các người chịu thiệt đâu. Sau chuyện này, Lý Trường Thắng sẽ bàn về việc hợp tác nghiệp vụ có liên quan với các người”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy rời đi.

Long Nhất cũng đi theo sau anh ra ngoài, chỉ để lại Trịnh Thái Thiên cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lúc này, ông ta mới phản ứng lại!

Thì ra cậu Tiêu lại là chủ soái Bắc Lương nổi danh của Hoa Quốc!

Thảo nào tỷ phú Lý lại cung kính với cậu ấy như vậy!

Mãi cho đến khi Tiêu Chính Văn đi khỏi, mấy nhân vật lớn quỳ trên mặt đất mới lần lượt đứng dậy, ai cũng hoảng sợ nhìn Trịnh Thiên Thái.

Sau đó đám người này nịnh nọt nói: “Thiên Gia, thế mà ông có quen biết với chủ soái Bắc Lương à? Sao ông không nói sớm chứ, hại chúng tôi suýt hiểu lầm ông”.

“Phải đó Thiên Gia, ông quen với nhân vật tầm cỡ như vậy, sau này Tu Hà nhỏ bé này sao có thể chứa nổi ông chứ?”

“Thiên Gia, chuyện cậu Tiêu là chủ soái Bắc Lương chỉ có mấy người chúng ta biết thôi sao?”

Đợi mọi người nói xong, Trịnh Thiên Thái cũng khẽ giơ tay nói: “Các vị, các vị hãy bảo mật thân phận của cậu Tiêu nhé! Còn nguyên nhân, tôi nghĩ chắc hẳn các vị biết rõ, cậu Tiêu không thích bị người khác làm phiền. Cậu ấy đến Tu Hà là vì có chuyện quan trọng cần phải làm nên các vị tự suy nghĩ đi. Cái gì không nên nói thì đừng nói, những gì đã thấy hôm nay cũng đừng tiết lộ ra ngoài. Về mệnh lệnh vừa nãy của cậu Tiêu, tôi nghĩ các vị đã biết mình nên làm gì, tôi không nói lại nữa. Cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc, các vị hãy về cho…”

Trịnh Thiên Thái nói vậy, mọi người cũng hiểu rõ!

Họ cũng không dám ở lại thêm nữa, lần lượt ra khỏi phòng họp.

Ở bên này, sau khi ra khỏi phòng họp, Tiêu Chính Văn về lại bệnh viện, vừa lúc gặp Khương Vy Nhan chuẩn bị xuất viện.

“Sao em lại vội vàng xuất viện vậy? Chẳng phải bác sĩ bảo em ở lại quan sát thêm mấy ngày nữa sao?”, Tiêu Chính Văn bước đến quan tâm hỏi.

Khương Vy Nhan mặc đồ vào nói: “Công ty có rất nhiều việc phải làm, mấy người đó đều chưa từng tiếp xúc với dự án trung tâm mua sắm, rất nhiều chuyện đều không biết phải giải quyết thế nào nên em không đi không được”.

Tiêu Chính Văn cau mày, tức giận nói: “Có chuyện gì mà gấp vậy? Không thể để em nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa sao?”

Khương Vy Nhan khẽ cười ôm lấy Tiêu Chính Văn nói: “Được rồi mà, em cũng không sao cả mà, anh cứ ở nhà chơi với Na Na đi”.

Dứt lời, Khương Vy Nhan xách túi lên, Tiêu Chính Văn đành phải đi theo đằng sau đưa cô đến công ty.

Sau đó anh về nhà quyết định dẫn Na Na ra ngoài chơi.

Vì mấy ngày nay, Na Na cứ luôn miệng bảo muốn đi khu vui chơi.

Lên mạng mua vé xong, Tiêu Chính Văn dẫn Na Na đến khu vui chơi lớn nhất ở Tu Hà.

Vừa đến khu vui chơi là Na Na vui vẻ hét lên, nở nụ cười hạnh phúc, còn hôn mấy cái lên mặt Tiêu Chính Văn: “Bố, bố tốt với Na Na nhất…”

Tiêu Chính Văn chọc vào đầu mũi Na Na nói: “Đi thôi, bố dẫn con đi chơi!”

“Vâng…”, Na Na vui vẻ vung vẩy bàn tay nhỏ nhắn của mình.

Một lớn một nhỏ hòa vào đám người.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, Tiêu Chính Văn ôm Na Na đến khu nghỉ ngơi. Anh ngồi xổm xuống nói: “Na Na, con ở đây đợi đừng đi đâu hết nhé, bố đi mua kem cho con”.

Na Na gật đầu, trên đầu cô bé còn đeo một cái tai thỏ đáng yêu.

Tiêu Chính Văn khẽ cười, còn nói với một bà cô bên cạnh trông Na Na giúp anh, sau đó anh đi đến cửa hàng tiện lợi mua hai cây kem.

Lúc này trong đám đông có hai thanh niên xăm trổ nhìn trái nhìn phải rồi đi thẳng đến chỗ Na Na, không nói lời nào đã ôm lấy Na Na và bỏ chạy!

Na Na hoảng sợ vùng vẫy gọi: “Bố, bố…”

Bà cô đó cũng hoảng hốt, đứng dậy, lớn tiếng hô: “Đứa nhỏ! Bắt cóc… bắt cóc trẻ em…”

Nghe thấy tiếng hô hoán, Tiêu Chính Văn vứt lên cây kem chạy đến thì thấy bà cô đó dùng sức hô: “Chàng trai, con gái của cậu bị bắt đi rồi. Hai người kia mặc đồ đen, đội mũ chống nắng, trên tay… trên tay có hình xăm…”

Tiêu Chính Văn tức giận, hai mắt đỏ ngầu lao ra ngoài!

Nhưng khu vui chơi quá nhiều người, anh không thể tìm thấy chúng!

Chẳng mấy chốc hai tên xã hội đen đó đã biến mất vào trong đám đông.

Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Chính Văn lập tức gọi cho Long Nhất, lạnh lùng nói: “Lập tức thông báo cho Hàn Lợi Dân! Phong tỏa thành phố! Na Na bị bắt cóc rồi!”

“Cái gì? Cô chủ bị bắt cóc ư? Vâng! Tôi biết rồi thưa chủ soái! Tôi lập tức làm ngay!”, Long Nhất vừa nhận được tin tức, trên người anh ta tràn đầy sát khí cuồng bạo!

Vậy mà lại có người dám bắt cóc cô chủ giữa ban ngày thế này.

Chết tiệt!

Anh ta cấp tốc gọi cho Hàn Lợi Dân, tức giận nói: “Hàn Lợi Dân, nhận lệnh của chủ soái. Chủ soái yêu cầu bên anh lập tức hành động, phong tỏa thành phố! Nhớ đấy, là lập tức phong tỏa! Tất cả nhân viên không được ra khỏi Tu Hà!”

“Thượng tướng Long Nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại phong tỏa thành phố đột ngột như vậy? Anh phải biết phong tỏa thành phố không phải chuyện nhỏ, càng không thể đùa được… Chuyện này sẽ gây ra rắc rối rất lớn”, lúc này Hàn Lợi Dân đang họp ở tổng bộ quân sự Tu Hà. Anh ta rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Long Nhất.

Chủ soái Bắc Lương muốn phỏng tỏa thành phố?

Đây là muốn đối phó trước với nhà họ Ninh à?

Long Nhất lạnh lùng nói: “Tại sao? Hàn Lợi Dân, anh còn mặt mũi hỏi tôi à? Nơi này là Tu Hà, là khu vực do anh quản lý! Giữa thanh niên bạch nhật mà lại có người bắt cóc cô chủ! Bây giờ chủ soái đang rất tức giận, nếu cô chủ xảy ra bất kỳ chuyện gì thì Hàn Lợi Dân anh là người đầu tiên bị xử tội!”

Cạch!

Long Nhất cúp điện thoại, Hàn Lợi Dân ngây người tại chỗ, cả người run rẩy không thôi.

Cái gì?

Cô chủ bị bắt cóc?

Tiêu rồi!

 

Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai làm vậy? Lại dám bắt cóc con gái của chủ soái Bắc Lương!

Này chẳng phải đang vuốt râu hùm sao?

“Thiếu tá Hàn, xảy ra chuyện gì à? Sắc mặt của cậu rất tệ”, lúc này Đào Triển Thiên nhỏ giọng hỏi, mấy người ngồi dưới đều là sĩ quan của tổng bộ quân sự Tu Hà.

Hàn Lợi Dân tức giận quát: “Sao hả? Xảy ra chuyện rồi! Lập tức ra lệnh tất cả nhân viên không có nhiệm vụ đều hành động. Đóng hết tất cả đường ra vào thành phố của Tu Hà! Phải nhớ, là đóng toàn bộ! Phải lấy tình hình thời chiến để đối mặt với chuyện lần này! Ngoài ra cử ba nghìn người, trang bị vũ khí đầy đủ, đợi lệnh!”

Anh ta vừa truyền lệnh xuống, người ở đó đều ngây ngốc!

“Thiếu tá Hàn, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại gấp gáp quá vậy? Còn phong tỏa thành phố nữa? Có phải nên thông báo cho tư lệnh Tống Tống Hậu Lượng và chủ tịch Tô không?”, Đào Triển Thiên kinh ngạc hỏi.

Hàn Lợi Dân lạnh lùng lướt nhìn trong phòng, chỉnh lại mũ của mình sau đó nói: “Con gái của chủ soái Bắc Lương bị bắt cóc giữa ban ngày ban mặt! Chuyện này xảy ra trong khu vực Tu Hà của tôi, mọi người chắc cũng đã hiểu nghĩa là gì rồi chứ. Phải tìm được cô chủ trước khi tình hình không thể cứu vãn được”.

Chỉ một câu thôi đã khiến mọi người có mặt ở đó đều toát mồ hôi lạnh, cả người run bần bật!

Trong đầu họ chỉ có một ý nghĩa, đó là bầu trời Tu Hà sắp sập rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK