Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 914: Vị Long Vương đó

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh nhạt liếc nhìn lồng ngực bị gã đàn ông lực lưỡng đẩy, giơ tay phủi bụi rồi nói: “Trên đời này, tao ghét nhất là nghe thấy có người gọi Hoa Quốc bọn tao là lũ lợn da vàng. Gọi thế là xúc phạm đến Hoa Quốc bọn tao, đồng thời cũng là hành vi phân biệt chủng tộc!”

Nghe thấy lời này, gã đàn ông lực lưỡng để râu vàng cười ha hả, lộ ra cơ bắp rắn chắc, nói: “Mẹ kiếp! Ông đây cứ chửi chúng mày là lũ lợn da vàng đấy! Đám người Hoa Quốc chúng mày đều là lũ lợn da vàng đáng chết!”

Bịch!

Vừa dứt lời!

Một nắm đấm tựa như sắt thép đập thẳng vào mặt của gã đàn ông nọ!

Trong phút chốc, mũi và mồm gã toàn máu là máu.

Gã đàn ông lực lưỡng để râu vàng trợn to hai mắt, ngã ngửa ra đất.

Phịch, gã đàn ông nọ nằm vật trên đất, sàn nhà phát ra một tiếng động mạnh.

Lúc này, trong cả quán bar bỗng xuất hiện vài tên đô con dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Tiêu Chính Văn, rống lên: “Mẹ mày! Bố thằng ranh con Hoa Quốc! Đánh chết nó!”

“Tao muốn giết nó!”

Ngay lập tức, mấy tên đô con vung mạnh nắm đấm về phía Tiêu Chính Văn.

Nhưng.

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nhếch miệng, tiến lên một bước.

Bịch, bịch, bịch, bịch!

Chỉ bằng một vài nắm đấm, mấy tên đô con giống y như gã đàn ông lực lưỡng để râu vàng ban nãy, ngã ngửa trên mặt đất, mặt be bét máu!

Một trong số đó còn bay lên cao hai mét, lúc rơi xuống làm vỡ cả quầy bar, rồi lăn xuống đất, hắn ôm bụng, vẻ mặt đau đớn quằn quại!

Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi quần, tiến lên vài bước, giơ chân giẫm lên khuôn mặt của tên đô con nọ, đạp mạnh xuống sàn!

Toàn bộ sàn nhà ngay lập tức bị nứt.

Tên đô con cũng cảm thấy đầu mình như sắp nát bét, đau đớn van xin: “Ôi, đừng giẫm nữa, mau dừng chân, đừng giẫm mà đầu tao sắp nổ luôn rồi… Rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn xuống tên đô con dưới chân, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, người Hoa Quốc không phải là lợn da vàng! Thứ hai, tao muốn gặp người đứng sau chúng mày!”

Tên đô con hét lên: “Được rồi! Được rồi! Tao sẽ đưa mày đi gặp anh Peel!”

Tiêu Chính Văn nhấc chân lên, tên đô con đứng dậy khỏi mặt đất, ôm lấy khuôn mặt đầy máu của mình, kinh hãi liếc nhìn Tiêu Chính Văn rồi dẫn anh ra phía sau quán bar.

Trong nháy mắt, họ đã đến phía sau quán bar.

Đây là một phòng chờ rất rộng, khoảng ba bốn trăm mét vuông.

Lúc này, một thanh niên da trắng người Mễ Quốc đang ngồi trên ghế sofa, trong tay ôm một vài cô gái tóc vàng nóng bỏng.

Nhìn thấy đàn em bê bết máu bước vào, gã da trắng Mễ Quốc nhướng mày lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

Tên đô con ôm mặt vội vàng rời đi, Tiêu Chính Văn bước đến từ sau lưng hắn.

Peel nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn đang bước vào, bực mình quát: “Mày là thằng nào?”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn xung quanh mỉm cười, nói: “Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tao đến đây để giết mày!”

Lời này vừa vang lên, Peel liền bật cười ha hả, bình tĩnh cầm ly rượu trên bàn lên, một hơi uống cạn.

Sau đó, hắn giơ tay, mấy cô gái tóc vàng bên cạnh hắn nhanh chóng đứng dậy và rời đi.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chờ chỉ còn lại Tiêu Chính Văn và Peel.

Peel nhìn Tiêu Chính Văn và nói: “Ranh con, mày đang tìm đường chết đấy! Từ xưa đến nay chả có thằng nào dám ở trên địa bàn của Peel tao mà nói muốn giết tao đâu!”

Tiêu Chính Văn khinh thường nói: “Ồ? Thế à? Vậy thì tao là người đầu tiên đấy”.

Dứt lời, bầu không khí trong toàn bộ phòng chờ chợt biến đổi.

Căng thẳng và tĩnh lặng một cách kỳ lạ.

Peel ra tay tay trước, hắn đập mạnh ly rượu trên tay, phi về phía Tiêu Chính Văn.

Khoảnh khắc ấy, ly rượu không khác nào một viên đạn.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn ly rượu đang bay vào mình, anh hơi nghiêng đầu ra sau, ly rượu đập vào bức tường phía sau, vang lên tiếng vỡ tan.

Ngay khi Tiêu Chính Văn quay đầu lại, Peel đã đứng dậy, nhảy khỏi ghế sofa rồi tung một cú đá xoay tròn, định đập vào đầu Tiêu Chính Văn.

Peel hết sức tự tin với cú đá này.

Bởi vì đây là tuyệt chiêu đã giúp hắn thành danh.

Không biết bao nhiêu người đã chết dưới chiêu này của hắn rồi!

Lực chân của hắn đủ để đá một con bò thịt nát xương tan.

“Hừ! Thằng Hoa Quốc chết tiệt, đi chết đi!”

Peel cười đầy khinh thường, ánh mắt tự tin.

Nhưng…

Peel phát hiện Tiêu Chính Văn không nhúc nhích, mà đứng yên nhìn hắn tung cú đá này.

Trong mắt Peel, chắc chắn là Tiêu Chính Văn không phản ứng kịp!

Bởi vậy, chỉ có một cái kết cho anh, chính là bị hắn đá chết!

Nào ngờ!

Trong giây tiếp theo, một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xảy ra!

Tiêu Chính Văn chỉ thản nhiên giơ cánh tay của mình lên, bịch một tiếng, cú đá của Peel đá trúng vào cánh tay của Tiêu Chính Văn nhưng lại không gây ra bất kỳ thương tích nào.

Thậm chí cánh tay của Tiêu Chính Văn còn không run lên.

Peel sửng sốt, trợn tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc!

Sao có thể thế được?

Thực lực của tên này mạnh đến mức nào chứ?

Peel giật mình, ngay lập tức muốn lùi về sau.

Nhưng!

Dưới ánh nhìn của hắn, Tiêu Chính Văn nhếch mép cười lạnh lùng…

Ngay sau đó, anh bắt đầu tung đòn, siết chặt mắt cá chân của Peel, rồi hất mạnh tay, đánh bay Peel như một cây gậy hình người!

Bịch!

Peel ngã mạnh xuống ghế sofa, hất cả ghế sofa ra mấy mét rồi lăn ra đất, hắn ôm chặt lấy lưng, vẻ mặt đầy đau đớn.

Peel nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, kinh hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, lạnh lùng hỏi: “Mày là ai? Sức mạnh của mày là thế nào?”

Tiêu Chính Văn hờ hững hất tay, đi về phía Peel lúc này đang cực kỳ căng thẳng, nở nụ cười: “Tao nói rồi mà, tao tới đây giết mày!”

Nghe thấy lời này, Peel nhíu chặt mày, cả người vội nhảy lên, muốn lấy khẩu súng lục từ trong ngăn kéo ra.

Nhưng…

Tiêu Chính Văn dường như đã đoán được hắn định làm gì, anh vung tay, con dao quân đội năm cạnh lóe lên tia sáng lạnh phóng đi.

Phịch!

Con dao quân đội năm cạnh ghim luôn bàn tay của Peel vào bàn cà phê.

Trong phút chốc, máu bắn tung tóe.

Peel kêu lên đầy thảm thiết, nhìn bàn tay đầy máu của mình bị đóng vào bàn cà phê.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của Peel, Tiêu Chính Văn bước tới, từ trên cao nhìn xuống hắn, hỏi: “Những người khác đâu?”

Peel hét lên: “Tao không hiểu mày đang nói cái gì!”

Tiêu Chính Văn nhếch môi cười, nghiêng người nhìn chằm chằm Peel, nói: “Peel, điện Tà Thánh phá hủy một chi nhánh của điện Thần Long, lẽ nào chúng mày còn chưa chuẩn bị phòng ngự?”

Nghe thấy lời này của anh, mí mắt của Peel giật mạnh, kinh hãi hét lên: “Anh… anh là người của điện Thần Long? Anh là Long mấy thế? Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy anh!”

Tiêu Chính Văn đứng thẳng người, giễu cợt nói: “Mày nghĩ tao là Long mấy?”

Peel cau mày, nhìn nụ cười kỳ quái của Tiêu Chính Văn, nói: “Chẳng lẽ anh là vị Long Tôn nào đó?”

Chắc chắn là Long Tôn rồi!

Bằng không, anh không thể nào đánh gục hắn một cách dễ dàng như vậy.

Vì bản thân hắn là cường giả cấp chiến thần.

“Long Tôn?”

Tiêu Chính Văn bật cười: “Cho dù là Long Tôn trong miệng mày khi nhìn thấy tao cũng phải cúi đầu.”

Trời đất!

Ngay khi câu nói này vang lên, đầu của Peel như muốn nổ tung!

Cho dù là Long Tôn nhìn thấy anh cũng phải cúi đầu sao?

Vậy chẳng phải anh ta là Long Vương của điện thần Long à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK