Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gì cơ?

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Đồ Thiên hoảng sợ mặt mày tái nhợt, lúc này lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái chết cách ông ta gần đến thế.

 

Lôi Hải Côn Luân, gò đất Côn Luân gần như là cấm địa của các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ, sở dĩ có nhiều đại tài không dám đến gần một bước là vì Lôi Hải đáng sợ này có thể biến bất kỳ ai thành máu chỉ trong tích tắc.

 

Bạch Khởi trước kia như thế nào, cuối cùng vẫn dừng bước ngay trước Lôi Hải.

 

Trong truyền thuyết, nơi này càng là huyệt mộ của vị Đế Tuấn tài năng thời xưa kia.

 

Đế Tuấn từng chinh chiến và bất khả chiến bại khắp nơi, sao có thể là người mà đám cảnh giới Nhân Vương, Nhân Hoàng có thể so sánh được?

 

Thậm chí đã không thể chứng minh được rốt cuộc thời gian gò đất Côn Luân tồn tại là bao lâu.

 

Nhưng có thể đứng ở đây hàng chục ngàn năm đủ để chứng minh sự đáng sợ của nơi này, nếu không các đại tài từ xa xưa mạnh hơn Bạch Khởi đó đã lấy đi mọi bí mật bên trong này từ lâu rồi.

 

Năm đó Hạng Vương vào nhầm gò đất Côn Luân, cũng gặp nguy hiểm mất một mạng, phải biết lúc đó Hạng Vương đã là cường giả Đế Cảnh rồi.

 

Dù là thế cũng bị thương, nếu không phải được Long Thư Tướng cứu, e là Hạng Vương cũng sẽ chết ở nơi này.

 

Càng đừng nói đến bảo Pháp Thiên và Đồ Thiên trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải.

 

“Tiêu Chính Văn, chỉ cần cậu cho chúng tôi một con đường sống, chúng tôi chắc chắn sẽ ghi tạc ơn nghĩa này. Hơn nữa bây giờ cậu đang chọc phải quá nhiều thế lực ở ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu không sợ đến lúc đó các thế lực đó sẽ tính sổ với cậu sao?”

 

“Chỉ cần hai bọn tôi đại diện huyết tộc nói một câu cho cậu thì sẽ không ai dám động đến cậu nữa”.

 

Trong tình huống cấp bách, Pháp Thiên chỉ đành chịu thua cầu xin Tiêu Chính Văn.

 

Kiến mà còn tham sống nữa huống gì là người?

 

Nhất là những người sống lâu mấy trăm năm tuổi như hai người họ càng biết rõ sinh mạng quý giá đến mức nào.

 

Đối mặt với sinh tử, thể diện, đạo nghĩa gì đó đều là thứ vứt đi, chỉ có người còn sống mới có tư cách nói đến chúng.

 

“Tiêu Chính Văn, bọn tôi có thể đảm bảo chỉ cần cậu thả bọn tôi ra, bọn tôi nhất định sẽ không truy cứu những gì cậu đã làm trước đó nữa. Hơn nữa hai người bọn tôi có thể đại diện huyết tộc, chúng tôi có thể trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của cậu”.

 

Đồ Thiên cũng lên tiếng cầu xin.

 

Chỉ cần có thể sống, dù bảo họ làm trâu làm ngựa cho Tiêu Chính Văn, họ cũng cam lòng.

 

Chỉ là họ đã đánh giá mình quá cao, cũng đánh giá thấp Tiêu Chính Văn rồi. Cho dù huyết tộc lớn mạnh thế nào, nhưng suy cho cùng cũng là phe đối lập với thế tục, hơn nữa Tiêu Chính Văn đã trải qua biết bao cuộc chiến, sao có thể không biết đạo lý thả hổ về rừng chứ?

 

“Xin lỗi, trước giờ tôi không có thiện cảm với huyết tộc, hơn nữa với tôi huyết tộc đã không có chữ tín nữa rồi”, Tiêu Chính Văn cười khẩy.

 

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn xách Pháp Thiên và Đồ Thiên lên, dùng sức ném một cái, hai bóng người lập tức bay vào trong Lôi Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK