Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 389: Cách ngày đại hôn mười ngày nữa

Năm sáu tên đầu trọc đưa mắt nhìn nhau, miệng la hét ầm ĩ, có kẻ giơ nắm đấm, có kẻ đạp chân, tất cả đều muốn đánh vào đầu của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhếch mép, tung ra một bạt tai mang theo luồng gió!

“Bốp bốp bốp bốp bốp!”

Động tác của anh quá nhanh!

Những người khác vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trên mặt năm sáu tên đầu trọc đều in hằn những dấu tay đỏ như máu, có kẻ nằm dưới sàn xe, có kẻ ngã vào ghế sau xe, có kẻ lại bị vắt ngược lên thanh ngang!

“Ồ, đánh không nhẹ”.

Tiêu Chính Văn phủi tay, bước từng bước về phía anh Gà đã sớm bị dọa hồn bay phách lạc, nói với giọng điệu lạnh như băng: “Anh Gà, suy nghĩ thế nào rồi?”

Anh Gà lau mồ hôi lạnh trên trán, liếc nhìn mấy người anh em đang nằm bò dưới đất, vội vàng nói: “Được! Được được! Chỉ cần người anh em đây tha cho bọn tôi thì sao cũng được”.

Bây giờ muốn gã làm gì gã cũng chịu!

Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt!

Anh Gà cuống quýt kêu gọi đàn em, mấy tên đầu trọc thô kệch với những vết hằn đỏ như máu trên mặt tụ tập lại một chỗ, gom tiền lại cũng được vài nghìn tệ.

Anh Gà cầm lấy vài nghìn tệ, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, đưa cho Tiêu Chính Văn lắp bắp nói: “Anh, bọn em không mang nhiều tiền, chỗ này có đủ không?”

Thành thật mà nói, gã cũng chột dạ, chỉ sợ Tiêu Chính Văn không vui cái sẽ đạp gãy chân mình luôn!

Cảnh tượng này thực sự đã khiến những hành khách khác trên xe sợ hãi, bọn họ cho rằng Tiêu Chính Văn còn trẻ như vậy chắc chắn toi rồi, kết quả đám côn đồ này lại gom tiền để xin tha, thật không thể tin được!

Tiêu Chính Văn liếc nhìn vài nghìn tệ nhăn nhúm, lạnh lùng nói: “Anh Gà à, anh là kẻ ăn mày sao?”

Anh Gà nghe xong, cơ thể run rẩy, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi giàn dụa: “Anh, em sai rồi, trên em có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có vợ nhỏ, cầu xin anh tha cho em một con đường sống đi. Em về lấy thêm tiền, được không?”

Gã quỳ như vậy khiến những tên đầu trọc kia cũng quỳ theo.

Bọn chúng thực sự cảm thấy ấm ức, bình thường đều là bọn chúng ức hiếp người khác, đòi tiền người khác, thậm chí họ còn phải cầu xin bọn chúng tha chết, nhưng lần này lại ngược lại.

Bọn chúng cảm thấy người đàn ông trước mắt mới là côn đồ, còn bọn chúng là những người dân lương thiện, giống như thỏ trắng đợi người tới làm thịt.

Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ, rồi thẳng thừng từ chối: “Không được”.

Anh không tin mấy tên này chỉ có chút tiền như vậy.

Cuối cùng, mấy người anh Gà gom góp được một trăm nghìn tệ đưa cho Tiêu Chính Văn mới coi như thoát được một kiếp.

Tiêu Chính Văn cầm lấy một trăm nghìn tệ “dọa dẫm” này, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Vốn dĩ chỉ nói chơi thôi, không ngờ thực sự có được một trăm nghìn tệ.

Cuối cùng, anh cho số tiền đó vào thẻ ngân hàng, chuẩn bị tìm cơ hội đưa cho Khương Vy Nhan.

Lúc anh quay về nhà thì thấy Na Na đã ngủ say.

Khương Vy Nhan đang ngủ gật trên ghế sofa, đợi Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn thấy cảnh này, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng bước đến ngắm nhìn Khương Vy Nhan ngủ gật dưới ánh đèn.

Không hổ danh là người phụ nữ mình yêu, ngay cả khi ngủ gật mà vẫn đẹp như vậy.

Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn cúi người, nhẹ nhàng ôm Khương Vy Nhan lên như kiểu công chúa, bế thẳng vào phòng ngủ.

Sau đó, anh ngắm nhìn Khương Vy Nhan và Na Na ngủ say, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa rồi đi ra ngoài sân nhỏ ngắm nhìn những ngôi sao trên trời đêm, đôi mắt sáng ngời.

Mười ngày sau là ngày tổ chức hôn lễ của anh và Khương Vy Nhan.

Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn gọi cho Long Nhất một cuộc điện thoại, hỏi: “Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?”

Long Nhất cung kính đáp: “Chủ soái, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, bây giờ chỉ đợi váy cưới của đại sư Bàng, ông ấy cũng đã tập hợp nhân lực của mình ngày đêm hoàn thiện, chắc là trước hôn lễ một ngày, váy cưới sẽ được mang tới”.

“Ừ”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Còn tình hình bên nhà họ Viên thế nào rồi, điều tra được những gì?”

Nhắc đến nhà họ Viên, trong mắt Tiêu Chính Văn lóe lên sát khí!

Nhà họ Viên là một trong bốn gia tộc lớn!

“…Chủ soái”.

Đầu bên kia điện thoại, giọng Long Nhất trở nên nghiêm trọng và do dự hỏi: “Tin tức về nhà họ Viên, chúng tôi thu thập được quá ít, vả lại nhân lực cũng không đủ, chúng ta cách Bắc Lương hàng nghìn kilomet, rất nhiều chuyện không thể tự mình hành động. Vì vậy, tôi quyết định quay về Long Kinh một chuyến, đích thân điều tra!”

Tiêu Chính Văn im lặng một lúc, rồi nói: “Được! Anh quay về Long Kinh và Bắc Lương một chuyến, phụ trách việc điều tra nhà họ Viên! Bất kể là ai, nếu dám ngăn cản, giết không tha! Ngoài ra, để Long Nhị, Long Tứ và Long Lục trở về Tu Hà”.

“Còn nữa, ngày diễn ra hôn lễ, ba trăm nghìn tướng sĩ Bắc Lương, tám vị Long tướng, ba nghìn cường giả điện Thiên Thánh, đều phải có mặt ở Tu Hà, tham dự hôn lễ của tôi!”

“Đặc biệt là bốn chiến khu lớn, gửi thiệp mời tới bốn chủ soái cùng đến tham dự!”

“Bên phía Long Các ở Long Kinh và Thiên Tử Các, tôi sẽ đích thân đi mời”.

Tiêu Chính Văn nói xong, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Vâng! Chủ soái!”

Long Nhất kích động, nhanh chóng trả lời!

Hôn lễ của chủ soái, nhất định là Quốc hôn khiến cả Hoa Quốc phải kinh ngạc!

Năm chiến khu lớn cùng nhau chúc mừng!

Cả nước cùng nhau xem buổi lễ phát sóng trực tiếp!

Đây là chuyện vinh quang thế nào chứ!

Ngày tiếp theo, mới sáng sớm Tiêu Chính Văn đã nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

“Alo, xin chào, ai vậy?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Xin chào, anh là Tiêu Chính Văn phải không? Tôi là Tô Mặc Như, anh có rảnh không tôi muốn hẹn gặp anh”.

Một giọng nói dịu dàng và trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia.

Tiêu Chính Văn nghe thấy giọng nói yểu điệu này thì toàn thân liền nổi da gà.

Anh ngẫm nghĩ lại mới nhớ, hóa ra cô Tô Mặc Như là vị bác sĩ Tô mà anh đã gặp tại khách sạn Kempinski tối qua.

Sao cô ấy lại có số điện thoại của mình nhỉ?

Tiêu Chính Văn hỏi với vẻ hơi cảnh giác: “Bác sĩ Tô, mới sáng sớm cô tìm tôi có việc gì vậy? Tôi lát nữa còn phải làm việc”.

Giọng nói của Tô Mặc Như rất dễ nghe, âm điệu trong trẻo nói: “Vậy buổi tối anh rảnh không?”

Tiêu Chính Văn xoa đầu, một người đẹp hẹn gặp mình, lại còn vào buổi tối, muốn làm gì vậy?

“Rảnh”, Tiêu Chính Văn đồng ý nói.

Đầu bên kia rõ ràng Tô Mặc Như rất vui vẻ, cười hi hi nói: “Vậy thì cứ như thế nhé, buổi tối tôi qua đón anh, anh làm việc ở đâu?”

“Tập đoàn Đỗ Thị”, Tiêu Chính Văn đáp.

Cúp điện thoại, Tiêu Chính Văn đưa Na Na đến trường, sau đó đến tập đoàn Đỗ Thị.

Những cô gái ở quầy lễ tân đều tránh mặt Tiêu Chính Văn, ngay cả khi anh chào hỏi xong cũng vội vội vàng vàng tránh mặt.

Tiêu Chính Văn khó hiểu, bất lực nhún vai.

Lại có chuyện gì xảy ra à?

 

Sau khi anh đến phòng marketing, những nhân viên ở phòng marketing vốn dĩ còn đang vui vẻ cười nói chúc mừng lấy được chỉ tiêu, thấy Tiêu Chính Văn bước vào liền sửng sốt hồi lâu, sau đó tự mình về vị trí làm việc, không ai nói gì thêm, coi anh như người ngoài.

Cả bộ phận marketing đang rất bí bách.

Nguyên nhân bởi vì Tiêu Chính Văn là vệ sĩ của Đỗ Tình Tuyết, không có khu làm việc đặc biệt, nên tạm thời được xếp vào một vị trí trống trong phòng marketing.

Tiêu Chính Văn ngồi vào chỗ của mình, nhìn quanh một lúc nhưng vẫn không hiểu chuyện gì, bất lực lắc đầu.

“Anh Tiêu, anh vẫn còn dám đến đây làm việc ư?”

Trương Sở Sở đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn, lén lút nhìn về phía cửa văn phòng, giống như đang phòng xem có ai đó tiến vào hay không.

Đây là người bạn mà Tiêu Chính Văn mới quen biết ở công ty, rất giỏi buôn chuyện.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu, cau mày nói: “Sao vậy?”

Trương Sở Sở vội vàng đi vòng quanh bàn, ghé tai Tiêu Chính Văn nói nhỏ: “Anh Tiêu, tôi khuyên anh nên từ chức đi. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì phó tổng giám đốc sắp sa thải anh, đã ra thông báo rồi, nói ai dám bắt chuyện với anh, đều bị sa thải!”

Lý Hán Minh?

Tiêu Chính Văn cau mày, vừa định nói gì đó, đột nhiên có hai người tiến vào cổng công ty.

“Tiêu Chính Văn, sao anh còn ngồi đây?”

Lý Hán Minh cười giễu cợt, đứng trước cửa, vẻ mặt hài hước nhìn anh, nói: “Còn anh nữa Trương Sở Sở, anh đang làm gì vậy? Đến giờ làm việc không đi làm việc đi còn ở đấy mà lượn đi lượn lại! Anh cũng muốn bị sa thải sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK