Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Chiến thần tới!

Mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang bước vào.

Sắc mặt Khương Văn Kỳ khó coi vô cùng, ông ta nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Tôi đang hỏi ý kiến của Khương Vy Nhan, liên quan gì đến cậu?”

“Đúng vậy! Tiêu Chính Văn, đừng có quá ngạo mạn như thế!”

Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng phụ họa theo.

Từ Phân lập tức đứng lên, sắc mặt vui mừng chạy tới, kéo tay Tiêu Chính Văn, ngạo nghễ nói với đám người Khương Văn Kỳ: “Sao lại không liên quan đến con rể tôi chứ, biệt thự này là do nó mua, các người có thể vào ở hay không đương nhiên là do con rể tôi quyết định rồi!”

Một câu nói khiến sắc mặt gia đình Khương Văn Kỳ lập tức trùng xuống.

Lúc này, Từ Phân mới quay đầu lại, phấn khích cười nói với Tiêu Chính Văn: “Con rể tốt, nghe nói con mua căn biệt thự Thương Hải Số Một rồi phải không?”

Bà ta vừa hỏi câu này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Đặc biệt là Khương Vy Nhan lúc này hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tiêu Chính Văn, mẹ em nói, anh mua một căn biệt thự một tỷ à?”

Khương Vy Nhan hỏi, tim đập thình thịch.

Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

“Anh rể, anh mau nói đi, có phải anh mua rồi không? Đừng khiến mọi người lo lắng chứ?”, Khương Thần lúc này đột nhiên xưng hô thân mật thế.

Thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của mọi người, Tiêu Chính Văn cũng biết rằng chuyện này không thể giấu được nữa rồi, liền tùy ý thừa nhận: “Đúng vậy, tôi mua đấy, căn biệt thự đó là để tặng Khương Vy Nhan làm nhà tân hôn của chúng tôi”.

“Woa!”

Mọi người đều há hốc mồm miệng!

Ngay cả khi đã biết trước rồi, nhưng khi nghe thấy lời thú nhận của Tiêu Chính Văn, bọn họ vẫn bị sốc!

Căn biệt thự một tỷ đấy!

“Tiêu Chính Văn, cậu thật sự đã mua với giá một tỷ sao?”

Khương Văn Kỳ dường như có chút không tin liền gặng hỏi tiếp.

Tiêu Chính Văn cau mày, nói: “Cũng không khoa trương đến mức đó, không đến một trăm triệu, nhưng giá niêm yết là một tỷ”.

Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Khương Vy Nhan hỏi.

Tiêu Chính Văn bước tới, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cười nói: “Trước đây nhà họ Tiêu để lại, anh đã từng nói rồi, nhất định sẽ khiến em và Na Na có một cuộc sống hạnh phúc, căn biệt thự này là anh tặng cho em”.

Nghe thấy câu này, trong lòng Khương Vy Nhan rất cảm động, nhưng cảm thấy tự trách nhiều hơn, nói: “Ai bảo anh tiêu tiền linh tinh như vậy, chúng ta sống ở đây cũng khá tốt mà…”

Tiêu Chính Văn cười nói: “Không sao, chỉ là một căn biệt thự thôi mà”.

Nghe thấy câu này, gia đình Khương Văn Kỳ và đám người Từ Phân đều tràn đầy kinh ngạc và ghen tị.

Một căn biệt thự thôi mà.

Nghe thấy câu này xem ra Tiêu Chính Văn đang giấu không ít tiền đây.

Từ Phân vội vàng nói: “Con rể, con rể yêu quý của mẹ à, có thể cho bọn mẹ đến ở cùng được không?”

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nhìn Từ Phân và gia đình ba người nhà Khương Văn Kỳ ở đằng sau, nói: “Xin lỗi, Khương Vy Nhan đã tách khỏi nhà họ Khương rồi, vì thế mấy người không thể ở trong biệt thự này được!”

Nghe thấy vậy, Khương Văn Kỳ vội vàng tiến tới, cười nói: “Tiêu Chính Văn à, ông cụ đã có lời rồi, bảo các cháu quay về, chuyện lần trước hoàn toàn là hiểu nhầm thôi”.

Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, không trả lời ông ta.

Khương Văn Kỳ lại nhìn về phía Khương Vy Nhan: “Vy Nhan à, cháu đừng tức giận nữa, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà”.

Tuy nhiên.

Hoàn toàn ngoài dự đoán.

Lần này, thái độ của Khương Vy Nhan rất kiên định, nói: “Người một nhà? Bác cả à, bác coi chúng cháu là người một nhà lúc nào thế? Không phải bác muốn trói Tiêu Chính Văn gửi tới nhà họ Bạch ở tỉnh sao?”

Khương Văn Kỳ ngượng ngùng giải thích: “Vy Nhan, cháu nghe bác cả giải thích, nhà họ Bạch ở tỉnh đó chúng ta không chọc vào được, bác cả làm như vậy hoàn toàn là nghĩ cho nhà họ Khương chúng ta thôi…”

“Hừ!”

Khương Vy Nhan lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Biệt thự đó là do Tiêu Chính Văn mua, mọi việc đều do anh ấy quyết định”.

Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn.

Còn Tiêu Chính Văn lập tức hất tay, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Từ Phân đứng ở cửa lo lắng hét lớn: “Vy Nhan, dù sao chúng ta cũng là bố mẹ con, sao con lại không cho chúng ta tới ở được chứ?”

“Đúng rồi đấy, chị à, chị mau khuyên anh rể đi..”

Nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, Khương Vy Nhan bối rối nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, em làm như vậy có đúng không?”

Tiêu Chính Văn nhún vai, nói: “Cho dù em quyết định như thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em, phải khiến đám người nhà họ Khương chịu chút khổ cực thì bọn họ mới hiểu được thế nào là lẽ sống, có một số người không thể mềm mỏng được”.

Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan bật cười khúc khích, sau đó hỏi: “Anh thật sự mua căn biệt thự Thương Hải Số Một rồi à?”

“Ừ”, Tiêu Chính Văn gật đầu.

Khương Vy Nhan xót xa, nói: “Đắt quá đi…”

“Yên tâm đi, đợi sau khi chúng ta chuẩn bị xong tiệc cưới, em sẽ là bà chủ của ngôi biệt thự đó, chỉ là chút tiền cỏn con thôi, không đáng là bao”, Tiêu Chính Văn nói.

Khương Vy Nhan nhếch mày lên, nói: “Nói như thể là anh có nhiều tiền lắm ấy”.

Tiêu Chính Văn mỉm cười, không nói gì thêm.

Còn về phía bên này, gia đình Khương Văn Kỳ đã quay về và kể hết mọi chuyện cho ông cụ nghe.

Sắc mặt Khương Thái Xương rất khó coi, nói: “Cho dù thế nào chúng ta cũng phải vào căn biệt thự đó ở! Bao nhiêu nhân vật tầm cỡ của Tu Hà đều đang sống ở đó, chúng ta mà được ở đó thì thật hãnh diện biết bao!”

Nghe đến đây, sắc mặt đám người Khương Thái Xương đều phấn khích không thôi.

Như thể căn biệt thự đó không phải do Tiêu Chính Văn mua mà là do bọn họ mua vậy.

Cùng lúc này.

Sân lớn nhà họ Bạch ở tỉnh.

Trước mặt gia chủ nhà họ Bạch có ba bóng người sát khí đằng đằng đang đứng.

Ba người này chính là cường giả thực lực cấp quân vương được nhà họ Bạch cung phụng suốt bao nhiêu năm nay!

“Tối nay, mấy người giết chết tên Tiêu Chính Văn đó cho tôi!”

 

“Còn có vợ của hắn ta và cả nhà họ Khương nữa, giết hết không tha!”

“Dám cự tuyệt nhà họ Bạch chúng ta, bọn chúng phải trả giá bằng cả sinh mạng!”

Bụp!

Gia chủ nhà họ Bạch giận dữ đập vào chiếc bàn gỗ!

“Vâng!”

Trong phút chốc, ba bóng người biến mất trong khuôn viên nhà họ Bạch như những bóng ma.

Nửa tiếng sau, một chuyên cơ của quân khu đáp tại sân bay của tỉnh.

Gia chủ nhà họ Bạch, Bạch Triển Hùng dắt theo các thành viên cốt lõi của gia tộc, đứng chờ ở trước máy bay một cách kính cẩn và phấn khích.

Cửa cabin mở ra, một bóng người với khí chất ngút trời, mặc bộ quân phục màu xanh lá cây đậm, trên vai có ba ngôi sao vàng!

Chỉ cần một cái liếc mắt của người đó cũng đủ khiến mọi người nhà họ Bạch chấn động!

Vị này chính là chiến thần tôn kính của nhà họ Bạch, cũng là tướng quân đang làm việc ở Nam Lĩnh!

Bạch Khải Hằng!

Thượng tướng ba sao của chiến khu Nam Lĩnh!

Cũng là một trong số năm vị chiến thần lớn ở Nam Lĩnh!

Nói chính xác hơn, Bạch Khải Hằng này là anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Triển Hùng.

Tuy nhiên, Bạch Khải Hằng từ nhỏ đã không được bố mẹ yêu thương, vì vậy năm hai mươi tuổi ông ta đã kiên quyết lên đường nhập ngũ.

Bây giờ ông ta đã trở thành một vị thượng tướng cao quý và là một vị chiến thần tôn kính!

“Nghênh đón chiến thần!”

Tất cả mọi người nhà họ Bạch đều đồng thanh hét lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK