Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác này khó chịu cứ như đang ăn cơm thì lại phát hiện có nửa con ruồi trong bát.

 

“Thế tử Khổng, thật ra lúc nãy anh Tiêu cũng chỉ nói bừa thôi, đừng xem là thật”.

 

Trần Nguyệt Nhi thấy sắc mặt Khổng Thiên Tường khó coi đến thế bèn vội vã đứng dậy giải vây.

 

“Nói bừa? Không phải chứ, anh Tiêu thân là vua Bắc Lương, sao có thể ăn nói bừa bãi được? Đúng chứ anh Tiêu?”

 

Hàn Hương Nhi cũng không buông tha nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Sư tỷ Hương Nhi…”

 

“Nguyệt Nhi, tôi nghĩ chắc anh Tiêu có vũ khí bảo bối trong tay, nếu không chắc chắn sẽ không xem thường bảo kiếm tối thượng như kiếm Thất Thái Hà Quang này”.

 

Không cho Trần Nguyệt Nhi nói hết câu, Hàn Hương Nhi đã cười khẩy ngắt lời.

 

“Trong mắt Long Vương, món đồ vô dụng đó thật sự không đáng để nhắc tới, cho dù là thần binh, hay là tiên khí, cuối cùng vẫn là con người sử dụng nó!”

 

Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thèm để ý đến những người này, nhưng Long Nguyệt lại không kìm được lửa giận trong lòng, lập tức đáp trả lại.

 

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Hương Nhi lập tức thay đổi, ngay cả người bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng dám nói với cô ta bằng giọng điệu này ư?

 

“Anh Tiêu, anh quản thuộc hạ của mình như vậy sao?”

 

Sắc mặt Hàn Hương Nhi trầm xuống, lạnh lùng chất vấn.

 

“Đúng thế, hơn nữa, lời của cô ấy còn có thể đại diện cho tôi!”

 

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

 

Ngay khi lời nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng chết chóc.

 

Ngay cả Trần Nguyệt Nhi cũng không ngờ rằng Tiêu Chính Văn sẽ nói ra những lời như vậy.

 

Thậm chí ngay cả cô ta cũng không biết phải trả lời như thế nào cho phải, suy cho cùng người mà Tiêu Chính Văn phải đối mặt lúc này chính là người của Bát Cảnh Cung!

 

Hơn nữa, những lời nói này của Tiêu Chính Văn, không chỉ đã đắc tội với Bát Cảnh Cung, mà ngay cả tất cả những người có mặt ở đây, cũng sẽ vì những lời này, mà hoàn toàn đứng đối lập với Tiêu Chính Văn!

 

“Theo như những lời nói này, trong tay anh Tiêu chắc hẳn đang nắm giữ một binh khí lợi hại nào đó rồi? Anh không ngại lấy ra cho tất cả chúng tôi mở rộng tầm mắt chứ, thế nào?”

 

Lương Cảnh Long của Cung Bích Hà đứng lên, nhìn về phía Tiêu Chính Văn với ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói.

 

Rõ ràng, hắn đang ép Tiêu Chính Văn phải cúi đầu.

 

Trong thế tục, có thể có vũ khí lợi hại gì chứ?

 

Kể từ thời Lý Đường một ngàn năm trước, tất cả những cao thủ sau khi đạt đến cảnh giới Thiên Vương cấp bốn, cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để tiến vào vùng ngoài lãnh thổ!

 

Cũng có nghĩa là, tất cả những bảo vật hiếm có trên thế giới, cũng sẽ bị những người này mang đi khỏi thế tục!

 

Lương Cảnh Long chính là muốn nhân cơ hội này để khiến Tiêu Chính Văn bẽ mặt trước đám đông, rồi gán cái cớ phỉ báng thế tử, vây lại tấn công, giết Tiêu Chính Văn trên đỉnh Thái Sơn!

 

Ngay khi hắn thốt ra những lời này, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Tiêu Chính Văn.

 

Tất cả mọi người đều thầm cười nhạo trong lòng, chờ xem Tiêu Chính Văn làm trò cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK