Mục lục
Chiến Thần Bất Bại Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Quay về nhà họ Khương!

Tuy nhiên, cái tát của Khương Mỹ Nghiên bị Tiêu Chính Văn giữ chặt lại trong không trung!

“Cô muốn chết sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, âm thanh không lớn, nhưng đủ khiến người nghe rợn tóc gáy!

“Tiêu Chính Văn, ở đây không có chuyện của anh, anh cút ra cho tôi!”, Khương Mỹ Nghiên không phải là người dễ tính, lập tức phẫn nộ chửi bới!

Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, một luồng sát khí mạnh mẽ trào dâng trong cơ thể!

Anh như vậy khiến cho Khương Mỹ Nghiên sợ hãi đến mức vội vàng lùi về sau, rùng mình nói: “Anh muốn làm gì?”

Ngay khi Tiêu Chính Văn đang định ra tay dạy cho Khương Mỹ Nghiên không biết trời cao đất dày này một bài học, Khương Vy Nhan vội vàng kéo anh lại, lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn, đừng mà, anh đã đồng ý với em rồi, đừng kích động”.

Tiêu Chính Văn nghe xong, thở dài bất lực, buông hai tay ra.

Khương Mỹ Nghiên thoát nạn, vội vàng núp sau lưng Khương Thái Xương, cô ta xoa cổ tay bị bóp chặt đến mức nổi hết gân xanh lên, khóc lóc nói: “Ông nội, ông nhìn xem, Khương Vy Nhan cô ta càng lúc càng không coi cháu ra gì rồi”.

Khương Vy Nhan cũng không ngừng cúi người, xin lỗi: “Ông nội, cháu xin lỗi, để ông đợi lâu rồi”.

“Hừ!”, Khương Thái Xương hừ lạnh một tiếng, nói: “Khương Vy Nhan, tôi đã đích thân đến đây, dự án hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, nhà họ Khương tôi nhất định phải lấy bằng được!”

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt cầu cứu, nói: “Tiêu Chính Văn, em cũng không hiểu mấy cái này, hay là đưa ông nội đi được không? Ông nội đã đích thân đến đây rồi….”

Khương Vy Nhan vẫn luôn suy nghĩ cho Khương Thái Xương, cho nhà họ Khương.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại nói: “Đưa mấy người cũng được thôi, nhưng điều kiện trao đổi không thể thay đổi”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Khương Thái Xương trùng xuống, lông mày cau lại.

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy câu này lập tức nhảy dựng lên, hét lớn: “Đừng có nằm mơ! Cho bọn mày về nhà đã là giới hạn cuối cùng của nhà họ Khương chúng tao rồi! Những điều kiện khác tuyệt đối không được!”

“Vậy được, Vy Nhan, chúng ta đi thôi”, Tiêu Chính Văn lập tức nắm lấy tay Khương Vy Nhan, xoay người rời đi.

Việc này khiến Khương Thái Xương lo lắng vô cùng, lập tức hét lên: “Khương Mỹ Nghiên, quỳ xuống xin lỗi ngay!”

“Hả? Ông nội! Cháu không đâu! Cháu sẽ không xin lỗi con đàn bà chết tiệt này!”, Khương Mỹ Nghiên lo lắng giậm chân, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

“Cháu không xin lỗi thì cút ra khỏi nhà họ Khương!”, Khương Thái Xương cũng rất phiền não, nhà họ Khương của lão nhất định phải lấy được dự án hợp tác này, dù lớn hay nhỏ thì đây cũng là sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân!

Đứng sau tập đoàn Lợi Dân chính là Sở trưởng của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, Hàn Lợi Dân!

Đối với nhà họ Khương đây là cơ hội ngàn năm có một

Khương Mỹ Nghiên không cam lòng, cay đắng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, sau đó trước mặt tất cả mọi người, bất đắc dĩ quỳ gối xuống trước mặt Khương Vy Nhan, lạnh lùng nói: “Em họ Khương Vy Nhan, chị xin lỗi, trước đây là do chị sai, cầu xin em thứ lỗi cho chị, đưa dự án hợp tác này cho nhà họ Khương đi”.

Khương Vy Nhan làm sao chịu được, vội vàng bước lên trước đỡ Khương Mỹ Nghiên dậy, nói: “Chị, chị mau đứng lên đi, em đồng ý với chị….”

Khương Mỹ Nghiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy hất tay Khương Vy Nhan ra, không nói gì, lùi sang một bên, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm cô!

Gia đình ba người Khương Thần vẫn luôn trốn trong đám đông vì sợ bị Tiêu Chính Văn nhìn thấy.

Bọn họ cứ nghĩ rằng sự việc như vậy là sắp kết thúc rồi, tuy nhiên Tiêu Chính Văn đột nhiên chỉ tay vào người bọn họ, nói: “Còn có ba người bọn họ nữa!”

Từ Phân suýt nữa thì ngất xỉu!

Nếu như phải ở trước mặt tất cả mọi người nhà họ Khương xin lỗi con ả chết tiệt đó thì thật sự quá xấu hổ! Sau này bà ta làm còn mặt mũi nào xuất hiện trong nhà họ Khương nữa?

“Bố, bố không thể….”, Từ Phân đang định nói, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Khương Thái Xương quét qua người bà ta khiến bà ta run lên bần bật!

Khương Vy Nhan cũng vội vàng kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, lo lắng nói: “Tiêu Chính Văn, không cần làm ầm ĩ lên nữa, dù sao bọn họ cũng là bố mẹ em”.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn nói: “Nếu như em muốn quay về nhà họ Khương mà không bị bắt nạt thì em phải chấp nhận! Đây là hình phạt thích đáng cho bọn họ! Em đừng quên, trước đây bọn họ đối xử với em và Na Na như thế nào!”

Nghe thấy điều này, Khương Vy Nhan im lặng không nói.

Từ Phân bất lực, vội vàng cười nịnh nọt, nói: “Con gái à, xin lỗi con, mẹ sai rồi, con tha lỗi cho mẹ nhé”.

“Chị, chị, em xin lỗi, trước đây là do người em trai này mu muội, em bảo đảm, sau này em sẽ coi chị như chị ruột của mình!”, Khương Thần vội vàng cười lấp liếm, vẻ mặt như thái giám thời cổ đại.

Khương Vy Nhan vội vàng đồng ý, nói: “Mẹ, Khương Thần, không cần xin lỗi, con không sao, con tha thứ cho hai người”.

Chỉ còn duy nhất một mình Khương Học Bác, ông ta thở dài một hơi, cắn răng nói: “Vy Nhan, bố xin lỗi con”.

Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan không kìm được cảm xúc, che miệng bật khóc nức nở, lao vào lòng của Khương Học Bác, nói: “Bố, Vy Nhan xin lỗi bố, Vy Nhan khiến bố thất vọng rồi, hu hu hu… Vy Nhan nhớ bố lắm, nhớ bố lắm…”

Hai mắt Khương Học Bác đỏ hoe, nước mắt tuôn ra ở khóe mắt, dù sao Vy Nhan cũng là con gái ruột của ông ta, người làm bố này có thể không thương xót được sao?

Chỉ là ở nhà họ Khương, ông ta cũng lực bất tòng tâm! Trong gia đình lại có con sư tử hà đông như Từ Phân, Khương Học Bác chỉ có thể chôn giấu tất cả cảm xúc vào trong lòng.

Lúc này Từ Phân nhìn thấy Khương Học Bác và Khương Vy Nhan đang ôm nhau, khóe miệng bà ta khẽ nhếch lên, trong lòng sớm đã nghĩ ra một kế hoạch độc ác để đối phó với Khương Vy Nhan rồi.

Bà ta tuyệt đối sẽ không để Khương Vy Nhan sống yên ổn! Càng không thể để Khương Vy Nhan uy hiếp đến địa vị của con trai mình trong nhà họ Khương được!

Sau một hồi xin lỗi, nhà họ Khương cuối cùng cũng chuẩn bị đón Khương Vy Nhan và Na Na quay về nhà.

Đúng lúc này, Từ Phân bất ngờ hỏi: “Vy Nhan, sơn trang này là của ai vậy?”

Lời này vừa dứt đã lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ người nhà họ Khương, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Khương Vy Nhan cười giải thích: “À, Tiêu Chính Văn nói, đây là của bạn anh ấy, bọn con ở tạm vài ngày”.

“Bạn anh ta á? Một thằng chó hoang như anh ta làm gì có bạn chứ?”, Từ Phân nghi ngờ hỏi.

Khi những người khác của nhà họ Khương nghe thấy từ ‘ở tạm’, bọn họ lập tức mất hứng, lần lượt lên xe rời đi.

Đồng thời, bọn họ cũng biết, Khương Vy Nhan vẫn là người không có gì trong tay, còn Tiêu Chính Văn chỉ là một kẻ ăn mày vừa xuất ngũ!

Một gia đình ba người như vậy, cho dù để bọn họ quay về nhà họ Khương, cũng chẳng thể hô mưa gọi gió được, chẳng có gì đáng sợ cả!

Không đợi Khương Vy Nhan giải thích, Từ Phân lập tức xoay người rời đi, giống như chỉ cần ở đây thêm một chút nữa, bầu không khí sẽ bốc mùi tanh tưởi!

Khương Thần cụt hứng, lẩm bẩm nói: “Xí! Còn tưởng là đại gia ngầm, ai dè chỉ là cáo mượn oai hùm!

Nói xong, cậu ta cũng xoay người rời đi, hoàn toàn không còn thái độ thừa nhận lỗi lầm trước đó.

Nhìn thấy người nhà họ Khương loáng cái đã đi hết, Khương Vy Nhan cảm thấy rất thất vọng, cô bất lực nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, có phải em dễ mềm lòng quá không?”

Tiêu Chính Văn cười, vòng tay ôm lấy bờ vai yếu ớt của Khương Vy Nhan, nói: “Chính vì vậy nên anh mới thích em đấy. Đừng nghĩ nhiều nữa, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng nhau trở về nhà họ Khương”.

Khương Vy Nhan gật đầu lia lịa, cô đã đợi ngày này rất lâu rồi, tâm trạng cô vô cùng phấn khích, khuôn mặt tươi cười cả ngày.

Lúc bọn họ lái xe đến trước cửa biệt viện nhà họ Khương, không có ai đứng ở trước cửa chào đón, Khương Vy Nhan có chút thất vọng, nhưng cô vẫn rất vui, kéo Tiêu Chính Văn xuống, cao hứng nói: “Em dắt anh đi tham quan một vòng nhà của em nhé”.

Sau đó, Khương Vy Nhan giống như một chú chim sơn ca vui vẻ, đưa Tiêu Chính Văn đi dạo quanh toàn bộ biệt viện của nhà họ Khương, có rất nhiều chỗ Khương Vy Nhan đã quên mất rồi, cách bài trí cũng đã thay đổi rất nhiều.

Tiêu Chính Văn bế Na Na đi cả đoạn đường, nở nụ cười trên môi nhìn Khương Vy Nhan đang vui vẻ tung tăng dưới ánh nắng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười hạnh phúc như vậy trên khuôn mặt Khương Vy Nhan suốt những ngày qua.

Buổi tối, ở phòng khách nhà họ Khương, bữa tối bắt đầu.

Tối nay tất cả con cháu trực hệ của nhà họ Khương đều đến tham gia bữa tiệc này, ngồi chật kín cả cái bàn lớn.

Khi họ nhìn thấy Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đang bế na Na bước vào phòng khách, khuôn mặt của bọn họ tràn đầy biểu cảm chán ghét và khinh thường.

“Bọn họ còn có mặt mũi đến tham gia bữa tiệc tối của dòng tộc cơ đấy!”

“Ha ha! Thật sự cho rằng mình bước chân được vào nhà họ Khương thì đã trở thành người nhà họ Khương rồi? Cũng không xem xem mình là cái thứ gì!”

“Suỵt! Nói bé thôi, Tiêu Chính Văn đó là một kẻ rất liều lĩnh đấy! Khương Mỹ Nghiên và Khương Thần đều bị anh ta đánh rồi đấy….”

Trước sự giễu cợt của mọi người, Khương Mỹ Nhan và Tiêu Chính Văn chỉ có thể bế Na Na đi đến một chiếc bàn nhỏ ở trong góc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 09:03
Good
BN
Bảo Nam01 Tháng mười một, 2022 08:32
Truyện rất hay .thanks admin
BÌNH LUẬN FACEBOOK