Lưu Hồng từ dưới đất bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên người, nói: "Vừa rồi đi lên bỗng cảm giác có một nguồn lực lượng đột nhiên ép xuống, bằng vào lực lượng ta căn bản ngăn cản không nổi, nên mơ mơ hồ hồ ngã xuống, đoán là có cấm chế gì đó." "Vậy có thấy rõ tình huống đại điện phía sau không?" Đào Hương nhíu mày, truy vấn. "Không nhìn thấy gì, cách một lớp bụi sương mù, không khác tình huống bên kia." Lưu Hồng lắc đầu, chỉ chỉ sương mù xám trên quảng trường...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.