Thẩm Lạc hiện ra thân hình, cũng không lập tức công kích Điếu Tử Quỷ, ngược lại lấy tay làm đao, trảm lên dây treo trên cổ Điếu Tử Quỷ.
Điếu Tử Quỷ phát giác không ổn, lưỡi dài duỗi ra lập tức buông Chung Quỳ, cực tốc cuốn lại, chớp động một cái đâm thẳng tới tim Thẩm Lạc.
"Định."
Mi tâm Thẩm Lạc bỗng bay ra một viên châu, phía trên tản mát ra một tầng quang mang thuỷ lam, trong nháy mắt ngưng lại hư không xung quanh.
"Định Hải Châu. . . Đó là. . ."
Chung Quỳ đầu tiên nhận ra hạt châu kia, sau đó khó tin nhìn về hướng Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc đương nhiên không rảnh nhận nhau với gã, lúc Định Hải Châu tạm thời đọng lại hư không, làm lưỡi dài kéo dài ra cũng ngưng lại, hắn gọn gàng dùng một chưởng chặt đứt dây treo kia.
Trong nháy mắt dây treo đứt gãy, đại lượng sát khí trên người Điếu Tử Quỷ tràn ra bên ngoài cơ thể, khí tức trên thân lập tức suy yếu, lưỡi dài đâm tới bị Thẩm Lạc bắt được, đột nhiên kéo một cái, thuận tay vòng quanh cổ hắn nhanh chóng quấn trở về.
Trong lúc hắn kiềm chế Điếu Tử Quỷ, Chung Quỳ cũng đã phi thân tới, một kiếm đâm xuyên qua ngực U Minh Quỷ Vương, không đợi nó lần nữa hấp thu âm sát khí phục hồi như cũ, gã đã đặt ngón tay cái lên chỗ ngực bị phá hỏng của nó.
Chỉ thấy khí huyệt trên lòng bàn tay gã mở ra, một cỗ hấp lực cường đại không gì sánh được từ đó truyền ra, liên tục không ngừng hút sạch sẽ âm sát khí thể nội U Minh Quỷ Vương.
Trong nháy mắt một thân sát khí bị hút sạch, U Minh Quỷ Vương không cách nào ngưng tụ thân hình, áo giáp thanh đồng được sương mù màu đen chèo chống nhao nhao phá toái, biến thành bột mịn, tất cả đều chảy vào khí huyệt trên ngón cái Chung Quỳ, triệt để tiêu tán.
Thẩm Lạc thấy thế, đưa tay lấy ra Hoảng Kim Thằng, trói Điếu Tử Quỷ lại, ném tới dưới chân Chung Quỳ.
"Thẩm Lạc?" Chung Quỳ một cước dẫm lên người Điếu Tử Quỷ, nhíu mày nhìn lại.
"Chung Quỳ đạo hữu, từ lúc chia tay đến giờ không vấn đề gì chứ." Thẩm Lạc lộ ý cười, mở miệng nói.
Chung Quỳ nghe vậy, thần tình trên mặt không biến hóa chút nào, ngược lại càng nhíu chặt lông mày.
"Bọn hắn nói ngươi còn sống, ta vốn không tin, không ngờ ngươi vẫn còn sống thật." Chung Quỳ im lặng một lát, mới mở miệng nói, chỉ là ngữ khí nghe ít nhiều phức tạp.
Thẩm Lạc nhíu mày, từ trong lời nói gã nghe được một số ý vị không giống bình thường.
Chỉ là còn không đợi hắn hỏi gì, trong sơn cốc phía trước có mấy bóng người bay ra, đuổi tới Chung Quỳ bên này.
Thẩm Lạc nhìn qua, chỉ thấy người dẫn đầu mang đạo bào tử kim, đầu đội Liên Hoa Bảo Quan, thân hình hơi gầy, dung mạo thập phần thanh nhã, trước ngực tung bay ba sợi râu dài màu trắng, một bộ dạng lão thần tiên tiên phong đạo cốt.
Vừa thấy người này, chẳng biết tại sao, Thẩm Lạc cảm thấy vóc người lão có chút quen thuộc.
Theo sát sau lưng người kia, còn có một nam tử cao lớn mang tăng bào màu vàng, tuy đám người ăn mặc theo kiểu phật môn, nhưng ba ngàn tia phiền não trên đầu lại chưa từ bỏ.
Người này cũng có hình dáng kỳ nhân, mặt vuông miệng rộng, hai tai rủ xuống vai, trên một đôi mắt tròn nằm ngang hai đạo mày rậm, đều là màu vàng óng, nhìn hết sức kỳ lạ.
Đứng sánh vai với gã, Thẩm Lạc cũng không lạ lẫm, chính là Ngưu Ma Vương.
Bất quá, lúc này thần sắc Ngưu Ma Vương u ám, trên người mang nhiều thương thế, hai sừng cong trên đỉnh đầu cũng đã gãy mất một cây, chỉ lộ ra mảnh vỡ dài hơn tấc, nhìn khá thê thảm.
Thanh Lư tránh ở trong Hắc Trúc Lâm không dám đi ra, giờ phút này nhìn thấy mấy đạo nhân ảnh này, càng xem càng hoảng hốt, cả người run lẩy bẩy.
"Ngưu Ma Vương tiền bối." Thẩm Lạc vội vàng kêu lên.
Ngưu Ma Vương cũng liếc nhìn Thẩm Lạc, hai mắt lập tức đọng lại, thần sắc trên mặt chợt loé lên vẻ phức tạp, thân hình nhanh chóng bay tới chỗ hắn.
Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng vui mừng, cũng vội vàng nghênh đón.
Lúc hai người tới gần, ngay lúc hắn ôm quyền định hành lễ, trên thân Ngưu Ma Vương đột nhiên dâng lên ma diễm màu đen, thân hình trong nháy mắt biến lớn trăm trượng, nâng lên một cước giẫm xuống hắn.
Thẩm Lạc nào biết Ngưu Ma Vương lại đột nhiên xuất thủ với hắn, căn bản không phòng bị, dưới sự vội vàng chỉ có thể cực tốc vận chuyển Hoàng Đình Kinh, thay đổi pháp lực toàn thân, giơ tay lên đón đỡ.
Ngưu Ma Vương vốn danh xưng Đại Lực Ngưu Ma Vương, đột nhiên giẫm một cước này tựa hồ cũng không giữ lại chút sức nào, lực đạo cường đại vượt xa Thẩm Lạc dự đoán.
Lúc này hắn bị một cước đạp thật mạnh văng đến bờ Âm Quỷ giản bên kia, rơi xuống đất đánh sập cả nửa vách núi.
Lúc này, sơn cốc bên kia lại có một bóng người bay lượn tới, đi tới trước mặt tăng nhân mặc hoàng bào kia, nhìn một màn trước mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc. Dịch tại bns.
Người này dáng người thẳng tắp, dáng vẻ bất phàm, thân mang long vân văn giáp, đầu đội Bạch Ngọc Long Quan, tay cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, lưng đeo Linh Tê Vọng Nguyệt Cung, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm, ngũ quan khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, chỗ mi tâm có một vệt táo đỏ, khảm trong phù văn dựng thẳng màu vàng.
"Hoàng Mi Tăng, chuyện gì xảy ra?" Nam tử thẳng tắp nhíu mày hỏi.
"Ta làm sao biết, lão Ngưu vừa nhìn thấy người kia, liền phát điên. . ." Tăng nhân mặc hoàng bào nhíu nhíu mày, nói.
Lão đạo râu dài bên cạnh ngược lại không nói chuyện, hai ngón tay vuốt sợi râu dưới cằm, đôi mắt hơi sáng lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Đúng lúc này, trên vách núi kia kim quang đại tác, hư ảnh một con voi lớn từ vách núi vỡ nát đột nhiên đứng lên, ngạnh sinh chống đỡ chân to của Ngưu Ma Vương.
"Ngưu Ma Vương, ngươi nổi điên làm gì, ta là Thẩm Lạc." Thân hình Thẩm Lạc hiện trong thể nội voi lớn, xương cốt toàn thân thông thấu phát sáng, cao giọng quát về phía Ngưu Ma Vương.
"Ngươi tên phản đồ này, cũng đã đến Thái Ất cảnh. . ."
Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng, chẳng những không thu hồi thần thông, ngược lại quanh thân sáng lên một vầng sáng màu đen, một cỗ lực lượng càng thêm cường đại thấu thể ra, lần nữa trùng điệp đạp xuống.
Lần này, Thẩm Lạc đã sớm phòng bị, toàn lực vận chuyển Hoàng Đình Kinh, ngoài thân lập tức tiếng long ngâm đại tác, sáu đầu Kim Long to lớn phóng lên tận trời, sáu con voi lớn cất vó cao, cùng va chạm với cước của Ngưu Ma Vương.
"Ầm ầm."
Một tiếng oanh minh như cổn lôi nổ vang phía trên Âm Quỷ giản, lục long lục tượng của Thẩm Lạc đều xuất hiện, không những ngạnh sinh chống được một kích này của Ngưu Ma Vương, lại còn có xu thế ép lên.
"Phản đồ gì?" Trong lòng Thẩm Lạc kinh ngạc không gì sánh được.
Nhưng vào lúc này, một vệt kim quang bỗng nhiên xuất hiện, thân ảnh lão đạo râu dài kia đột nhiên hiện lên ở trên mu bàn chân Ngưu Ma Vương, nhìn như nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhưng mà, ngay lúc lão đứng trên mu bàn chân Ngưu Ma Vương, một cỗ lực trọng áp như Thái Sơn đè xuống, hư ảnh lục long lục tượng ngoài thân Thẩm Lạc lập tức không cách nào chống cự, bị đè xuống sụp đổ.
"Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?" Lúc này, Thẩm Lạc hét lên phẫn nộ, từ dưới đất truyền ra.
Một đạo hào quang màu vàng lần nữa phóng lên tận trời, lại không phải là hư ảnh Long Tượng, mà là một tòa tháp cao màu vàng đột ngột từ mặt đất mọc lên, chống đỡ Ngưu Ma Vương giẫm đạp, mọc ra cao khoảng mười trượng.
Thân hình Thẩm Lạc từ trong tháp cao bay ra, treo trên bầu trời, thu nhỏ Linh Lung Bảo Tháp vào trong lòng bàn tay, tay kia nắm hư không một cái, trong lòng bàn tay nổi lên một cây trường côn màu vàng.
Hắn nâng đầu côn lên chỉ thẳng Ngưu Ma Vương, hiển nhiên cũng đã tức giận.