"Bạch nhị công tử, xem như tìm gặp ngươi. Mấy ngày nay vì sao một mực trốn tránh ta?" Lâm Bích Thu ý cười đầy mặt, chủ động mở miệng nói.
"Tránh ngươi? Ngươi cũng không phải cứt chó thối, có gì phải tránh?" Bạch Tiêu Vân ra vẻ ngạc nhiên nói.
"Ngươi. . ." Lâm Bích Thu nhất thời chán nản, cũng không biết nên phản bác thế nào.
"Bạch thiếu, có phải ngươi quên hay không, lúc trước đánh cược với Lâm thiếu, nói muốn dùng Phi Độn Phù cho chúng ta xem?" Đỗ An cười ha ha, hỏi.
"Ai nói ta quên chứ? Ta nhớ rất rõ ràng, nói muốn mở sáng mắt chó của các ngươi, làm sao lại quên chứ?" Bạch Tiêu Vân thấy gã hết chuyện để nói, trong lòng thầm mắng một tiếng.
"Hừ, chưa thì tốt. Đỗ An, lần trước gặp Bạch Tiêu Vân, hắn đã nói thế nào?" Lâm Bích Thu ưỡn ngực một cái, biết mà còn hỏi.
"Bạch thiếu nói, chờ lần sau gặp mặt, nhất định khiến chúng ta hảo hảo mở mang kiến thức." Đỗ An lập tức nói, nhất là nhấn mạnh hai chữ "Kiến thức".
"Bạch Tiêu Vân, chúng ta gặp lần này coi như là 'Lần sau' nha. Phi Độn Phù của ngươi đâu? Lấy ra nhìn một cái đi." Lâm Bích Thu giơ một bàn tay về phía Bạch Tiêu Vân, nói.
Bạch Tiêu Vân lộ vẻ do dự, trong đầu phi tốc nghĩ cách đối phó.
Thấy gã nửa ngày không nói lời nào, Lâm Bích Thu cười lạnh một tiếng, nói : "Bạch Tiêu Vân, là trong nhà ngươi căn bản không có phù lục cao giai này sao? Hay là chính ngươi tại Bạch gia không bằng cái rắm, căn bản không bỏ ra nổi Phi Độn Phù kia?"
Gã nói một câu kia ra, như một thanh cương đao, cắm vào tim Bạch Tiêu Vân.
Sắc mặt Bạch Tiêu Vân thoáng chốc trở nên tái nhợt, hai con ngươi bỗng nhiên phát lạnh, trừng mắt về phía Lâm Bích Thu.
"Hôm nay nếu ngươi không bỏ ra nổi Phi Độn Phù, chính là thua. Hoặc là bồi thường ta năm viên tiên ngọc, hoặc là ngoan ngoãn quỳ xuống kêu một tiếng 'Đại ca'. Ta đối với tiểu đệ nhà mình, từ trước đến nay luôn rất khoan hậu." Lâm Bích Thu bị ánh mắt y đột nhiên biến hóa này dọa cho nhảy một cái, lại ra vẻ trấn định nói.
"Đại ca, ngươi xứng sao?" Bạch Tiêu Vân nghe lời ấy, cả giận nói.
"Bạch thiếu ngươi như vậy là không đúng, trước đó Lâm thiếu đánh cược với ngươi. Chỉ cần ngươi có thể xuất ra Phi Độn Phù, Lâm thiếu tự nhiên có chơi có chịu." Đỗ An thấy thế, vừa cười vừa nói.
Lời nói y giống như công đạo, kì thực là phối hợp với Lâm Bích Thu, bức bách Bạch Tiêu Vân nhận thua.
Bạch Tiêu Vân trừng mắt liếc gã một cái, trong lòng có chút hối hận, lúc trước thực sự không nên bị bọn chúng khiêu khích, đánh xuống cược này.
Ngay lúc y do dự, nên mượn cớ thoát thân thế nào, trên một nóc nhà cách đó không xa bỗng có bóng người nhảy vọt xuống. Bảy, tám tên tùy tùng chưa kịp phản ứng, bóng người đã đáp trên mặt đất, đứng bên cạnh Bạch Tiêu Vân.
Mấy tên tùy tùng kia kinh hãi, vội vàng tiến lên bảo vệ Lâm Bích Thu và Đỗ An, vừa vây quanh người tới ở trung tâm.
Bạch Tiêu Vân quay đầu nhìn lại, thấy người tới một thân áo xanh, khuôn mặt thanh tú, đúng là Thẩm Lạc.
"Không cần sợ hãi, là khách khanh Bạch gia chúng ta." Trong lòng Bạch Tiêu Vân không khỏi an định một chút, nhìn bọn người Lâm Bích Thu khoát tay chặn lại, ném một ánh mắt về phía Thẩm Lạc hỏi ý kiến.
"Nhị công tử, ngươi đi cũng quá nhanh, làm ta đuổi theo không kịp." Thẩm Lạc nháy mắt mấy cái với Bạch Tiêu Vân, vừa cười vừa nói.
Trên thực tế, sau khi Bạch Tiêu Vân rời đi không lâu, hắn liền ra ngoài đi theo, trên đường đi theo đuôi đến nơi này, hết thảy hắn đều thấy trong mắt.
"Ta chỉ là tùy tiện dạo chơi, chưa định trở về đâu." Bạch Tiêu Vân có chút không rõ cho lắm, mập mờ suy đoán.
"Bạch Tiêu Vân, ngươi không nên cứ như vậy hồ lộng chứ? Đã lập thệ ước, trước mắt tính làm cẩu thí không chung tiền sao? Được rồi, dù sao ngươi cũng có chỗ dựa khách khanh, ta cũng không làm gì được ngươi." Lâm Bích Thu nhíu mày lại, khiêu khích nói.
"Bạch thiếu, nếu không nỡ chung tiên ngọc, cứ kêu một tiếng 'Đại ca' cũng không có gì nha." Đỗ An cũng ồn ào theo.
Thẩm Lạc thấy Bạch Tiêu Vân đang muốn nổi giận, tiến lên mấy bước đứng sóng vai với Bạch Tiêu Vân, hạ giọng nói: "Đừng sợ, bọn hắn muốn chơi, cứ bồi bọn hắn chơi."
Trong mắt Bạch Tiêu Vân lóe lên một tia nghi hoặc, lại do dự không mở miệng.
"Cứ tin tưởng ta, sẽ không thua." Thẩm Lạc nói lần nữa.
Bạch Tiêu Vân nhìn hắn một cái, trong lòng không hiểu cảm thấy an ổn, bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ, rơi vào trầm tư.
"Nhị công tử chúng ta không phải không nỡ mất tiên ngọc, chẳng qua là cảm thấy tiền đặt cược ban đầu thực sự quá ít, hay là chúng ta chơi ván lớn hơn đi?" Thẩm Lạc quay đầu nhìn về phía hai người Lâm Đỗ, cười híp mắt nói.
"Ngươi có ý gì? Hẳn là muốn tăng giá hay sao?" Lâm Bích Thu cau mày hỏi.
Đỗ An nhìn Bạch Tiêu Vân trầm ngâm không nói, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Nếu Nhị công tử thắng, Lâm thiếu gia hoặc là xuất ra hai mươi tiên ngọc bồi thường, hoặc là về sau mỗi lần nhìn thấy Nhị công tử, đều phải gọi một tiếng 'Đại ca', ngược lại cũng giống như vậy, thế nào?" Thẩm Lạc xòe bàn tay ra, dựng lên hai ngón tay.
Nghe lời ấy, Bạch Tiêu Vân mới giật mình tỉnh ngộ lại, sau đó liền bị nội dung trong lời nói Thẩm Lạc làm giật mình kêu lên.
Năm tiên ngọc mặc dù không phải số lượng nhỏ, nhưng y khẽ cắn môi chắp vá lung tung cũng lấy ra được, nhưng hai mươi viên tiên ngọc, căn bản hôm nay y khó mà lấy ra được.
"Thẩm đại ca, ngươi. . ." Y nói một nửa, vội vàng ngừng lại.
Trước mặt hai người Lâm Bích Thu, cũng không thể rụt rè, chỉ là trong lòng âm thầm cuống quít kêu khổ, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
"Hai mươi tiên ngọc?" Lâm Bích Thu cũng kinh hô, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Thẩm Lạc.
"Không sai. Nếu như Lâm thiếu gia không dám đánh cược, chúng ta cũng sẽ không ép buộc." Thẩm Lạc chăm chú gật đầu.
"Buồn cười! Ai nói ta không dám, bất quá lúc trước Bạch nhị công tử cược năm viên tiên ngọc hoặc hô một tiếng đại ca, bây giờ tiền đặt cược lên đến hai mươi tiên ngọc, nếu thua mà không nộp ra tiên ngọc, cũng không thể chỉ gọi ta một tiếng đại ca đơn giản như vậy, đồng thời còn phải gọi Đỗ An một tiếng Nhị ca! Nếu thắng, hai mươi tiên ngọc, ta và Đỗ An đều bỏ ra một nửa." Lâm Bích Thu liếc qua Bạch Tiêu Vân, lớn tiếng nói.
"Lâm thiếu, ta. . . Ta không có mười viên tiên ngọc. . ." Trong lòng Đỗ An giật mình, vội nhỏ giọng nói với Lâm Bích Thu.
"Tiểu tử ngươi có chút cốt khí được không? Cái này còn nhìn không ra sao, khách khanh đột nhiên xuất hiện này muốn thay Bạch Tiêu Vân kia giả bộ ngớ ngẩn, muốn hù dọa chúng ta đó." Lâm Bích Thu trừng Đỗ An một cái, thấp giọng trách mắng.
"Tốt! Nếu Bạch nhị công tử tặng tiên ngọc cho chúng ta, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh." Trong mắt Đỗ An quay tít một vòng, cười đáp.
"Nếu đổ ước đã thành, xin Bạch nhị công tử tranh thủ thời gian lấy ra Phi Độn Phù, để cho chúng ta mở mắt đi." Lâm Bích Thu nhìn Bạch Tiêu Vân tùy tiện nói.
Thẩm Lạc thấy tình hình này, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười.
"Ngươi thật mượn được Phi Độn Phù từ phụ thân sao?" Bạch Tiêu Vân còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi.
Y làm sao cũng không tin, phụ thân lại yên tâm giao phù lục bảo bối kia cho một ngoại nhân.
Thẩm Lạc không trả lời, mà tay đưa vào trong tay áo, lấy ra một tấm phù lục màu tím, biểu hiện ra cho mọi người tại đây thấy.
"Nhìn thấy không? Đây chính là Phi Độn Phù Bạch gia, ta phụng mệnh gia chủ, đặc biệt đưa tới cho Nhị công tử." Thẩm Lạc vừa nói, hai tay cung kính đưa phù lục cho Bạch Tiêu Vân.