Thân hình Thẩm Lạc khi thì lui lại, khi thì tránh sang trái phải, tay chân luống cuống, mệt mỏi ứng đối, không chỉ cơ hội xuất thủ không có, mà còn bị ép rơi vào nguy hiểm.
Mã chưởng quỹ buồn rười rượi, không khỏi than thở. Mã Tú Tú cũng không dám nhìn, giấu mặt sau lưng Mã chưởng quỹ.
"Ngô đạo hữu, thắng là được rồi, chớ ra tay quá nặng, dọa Mã cô nương sợ." Bạch Tiêu Vân nhìn say sưa ngon lành, cười nói một tiếng.
Đúng lúc này, dưới chân Ngô Đồng bỗng nhiên loé lên hoàng quang, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, đột nhiên xông tới trước Thẩm Lạc, một quyền đập xuống mi tâm hắn.
Thẩm Lạc nhìn như bối rối, kì thực đã xem thấu công kích của gã, thân hình thoắt một cái, đầu ngửa ra sau, khiến cho nắm đấm Ngô Đồng khó khăn dán sát vào trán của mình, nhưng không trúng chút lực đào nào.
Đầu ngón chân hắn điểm mặt đất, tựa như bay ngược ra sau.
Mã chưởng quỹ thấy thế kinh hô một tiếng, Bạch Tiêu Vân cũng bị giật nảy mình, tưởng Ngô Đồng làm Thẩm Lạc bị thương nặng.
"Không cần đánh nữa. . ." Đúng lúc này, một tiếng hô vội vàng la lên.
Chỉ thấy Mã Tú Tú đột nhiên vọt tới, giang hai tay ra ngăn giữa Ngô Đồng và Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc kinh ngạc, một lần nữa đứng vững thân hình, căn bản không có chuyện gì. Ngô Đồng thì mặt tái nhợt, sắc mặt rất khó coi.
"Các ngươi không cần đánh nữa, Bạch nhị công tử, chuyện chung thân của ngươi ta. . . Ta đồng ý, ngươi không nên làm khó vị Thẩm công tử này nữa." Mã Tú Tú giống như lấy hết dũng khí, nói với Bạch Tiêu Vân.
"Không thể. . ." Mã chưởng quỹ nghe vậy, thần sắc đột biến nói.
"Cái gì? Ngươi vì không muốn họ Thẩm này thụ thương, nên nguyện ý gả cho ta?" Bạch Tiêu Vân sửng sốt một chút, mở miệng hỏi.
Mã Tú Tú cắn chặt môi dưới, không nói gì.
"Tú Tú cô nương, không thể như vậy." Thẩm Lạc thấy thế, cũng vội vàng nói.
"Thẩm công tử, đây dù sao cũng là chuyện của chính ta, không thể liên luỵ đến ngươi." Mã Tú Tú không quay đầu nhìn hắn, chỉ là trong thanh âm vẫn như cũ không lớn, lộ ra sự kiên định.
"Tú Tú, ngươi hẳn là coi trọng họ Thẩm này? Hắn chỉ là một khách khanh mạt đẳng của Bạch gia chúng ta mà thôi." Ánh mắt Bạch Tiêu Vân lóe lên một cái, nói.
Gương mặt Mã Tú Tú ửng đỏ, cúi đầu không nói gì, không khẳng định, cũng không phủ định.
"Tú Tú cô nương, ngươi không cần phải như vậy, tỷ thí này chưa kết thúc, cứ để ta tiếp tục đánh xong đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm chuyện trái lương tâm đâu." Thẩm Lạc cảm thấy ngạc nhiên, cũng có chút động dung, mở miệng nói.
"Không sai! Lúc trước đổ ước đã thành, hết thảy chờ đánh xong hẵng nói." Bạch Tiêu Vân cũng mở miệng nói.
Mã Tú Tú còn muốn nói thêm gì, lại bị Mã chưởng quỹ xông về phía trước giữ chặt, lôi qua một bên.
"Ngô đạo hữu, chúng ta tiếp tục đi." Thẩm Lạc làm ra một tư thế xin mời, mở miệng nói.
Bạch Tiêu Vân nhìn về phía Ngô Đồng, làm một động tác nhíu mày, ra hiệu gã nhất định không được để thua.
Nhưng y làm sao biết, trong lòng Ngô Đồng kỳ thật có nỗi khổ khó nói, lúc trước gã công liên tiếp Thẩm Lạc mười mấy chiêu, hoặc là trực tiếp không trúng, hoặc là nhìn trúng, lại tựa như đánh vào trên bông, lực đạo tan mất không hiểu, hoàn toàn không có hiệu quả. Ngay cả chiêu cận thân đột kích vừa rồi cũng không thể kiến công, vốn đã càng đánh càng gấp, càng nóng nảy.
Trong lòng của gã âm thầm quyết tâm, không giữ lại nửa điểm nữa, toàn lực công về phía Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nắm giữ sơ bộ Tà Nguyệt Bộ, bây giờ thân pháp xa xa không phải tu sĩ cùng cảnh có thể so sánh, chỉ là khuyết thiếu lịch luyện thực chiến, lần này vừa vặn dùng Ngô Đồng này luyện tay một chút, thoáng vận dụng chút kỹ xảo, liền nhẹ nhõm tránh thoát công kích.
Trên đường phố, Ngô Đồng hò hét không ngừng, chiêu số công kích cũng liên tiếp, nhưng thủy chung không đánh trúng Thẩm Lạc.
"Ngô đạo hữu, cẩn thận!" Lúc này, Thẩm Lạc đột nhiên quát nhẹ một tiếng.
Chỉ thấy dưới chân hắn như có quang ảnh sáng lên, xảo diệu tránh né một quyền Ngô Đồng mạnh mẽ đánh tới, giống như quỷ mị tiến ra sau lưng gã, nâng lên một chưởng vỗ trên lưng gã.
Thân hình Ngô Đồng lảo đảo một cái, nhào tới trước mấy bước, nhưng một lần nữa đứng vững thân hình.
"Hừ, chút điểm lực lượng ấy? Ngay cả cương khí hộ thân cảu ta cũng không phá được." Gã quay lại nhìn Thẩm Lạc, cười nhạo nói.
Thẩm Lạc thì giống như đang nhìn đồ đần, ánh mắt nhìn gã phất phất tay, hơi nhếch khóe môi lên.
Ngô Đồng nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được cái gì, một loại dự cảm bất thường nổi lên trong lòng.
"Ầm" một tiếng, trên lưng gã đột nhiên loé lên lôi quang màu trắng, hoàng quang hộ thể trong nháy mắt bị xé nứt ra, toàn thân mạnh mẽ run rẩy, trên đầu bốc lên một sợi khói trắng, thân thể thẳng tắp té sấp trên mặt đất phía trước.
Bạch Tiêu Vân nhìn thấy một màn bất thình lình này, ý cười trên mặt trong nháy mắt ngưng kết, con mắt nhìn đăm đăm.
Gương mặt Mã chưởng quỹ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, Mã Tú Tú cũng trừng lớn đôi mắt, miệng nhỏ khẽ nhếch lên.
Thẩm Lạc phủi phủi tay, đi ra phía trước, cúi người kiểm tra một hồi, thấy quần áo trên lưng Ngô Đồng bị xé rách, vết thương da thịt lộ ra vết máu cháy đen, bất quá cũng không lo ngại, liền đứng dậy nhìn về phía Bạch Tiêu Vân.
"Họ Thẩm, lợi hại nha! Một chiêu này đúng là man thiên quá hải, sau đó trực đảo Hoàng Long, thật sự là diệu, thật khéo!" Không ngờ Bạch Tiêu Vân không những không giận, ngược lại giơ ngón tay cái về phía Thẩm Lạc, liên tục khen.
Thẩm Lạc thấy thế, trong mắt cũng không nhịn được hiện lên một tia ngoài ý muốn.
"Chuyện đáp ứng lúc trước, thế nào?" Hắn nhíu mày lại, hỏi.
"Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên, ngươi đã thắng, vậy hết thảy theo lời ngươi nói đi. Ngày sau ta tuyệt sẽ không đến gây khó xử cho Mã chưởng quỹ và Mã cô nương nữa. Bản dịch full được đăng tại bạch ngọcc sách." Bạch Tiêu Vân có chút không nỡ nhìn thoáng qua Mã Tú Tú, thở dài nói.
"Nói lời giữ lời, mới là nam nhân chân chính." Thẩm Lạc thấy thế, cũng cười nói.
"Có thể lấy tu vi Luyện Khí tầng năm, phản kích Luyện Khí tầng sáu, đây cũng không phải ai cũng có thể làm được, thực lực bày ở trước mắt, ta nhận thua. Về sau trừ đại ca, ta cũng phục ngươi." Thần sắc Bạch Tiêu Vân đột nhiên nghiêm túc, nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, ngược lại có chút ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
"Mã lão nhi, nếu Thẩm đại ca ta coi trọng con gái của ngươi, Tú Tú cô nương cũng có phần tâm tư kia, ta sẽ không làm chuyện bổng đánh uyên ương cưỡng ép hái dưa nữa. Ngày sau nếu cần, một mực đến Bạch phủ tìm ta hỗ trợ." Bạch Tiêu Vân nhìn về phía Mã chưởng quỹ nói.
Mã chưởng quỹ nghe vậy, kinh sợ. Tú Tú cô nương thì da mặt mỏng, càng đỏ mặt lên, quay người chạy vào trong cửa hàng.
"Ta không có ý gì với Mã cô nương đâu, ngươi chớ nói nhảm. . ." Thẩm Lạc dở khóc dở cười nói.
Bạch Tiêu Vân nghe vậy, nghiêng người nhìn về phía hắn, nhíu mày, lộ ra ánh mắt "Đều là nam nhân cả, ta hiểu mà", rồi để hai tùy tùng dựng Ngô Đồng lên, quay người rời đi.
Thẩm Lạc nhìn bóng lưng to lớn rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mã chưởng quỹ, Bạch Tiêu Vân này trẻ tuổi khí thịnh, lại nhiễm chút tính hoàn khố, bất quá bản tính không xấu. Hắn nói sẽ không đến nhiễu các ngươi nữa, theo ta thấy không phải là nói ngoa. Bất quá ngày sau, vạn nhất hắn lại có bất luận cử chỉ gì không ổn, ngươi có thể tới Bạch phủ tìm ta." Thẩm Lạc mang theo vẻ áy náy, nói.
Ấn tượng của Thẩm Lạc đối với Bạch Tiêu Vân vốn không được tốt lắm, cũng không tính là hỏng, bất quá nhớ tới tình cảm Bạch Tiêu Thiên, mới nguyện ý thay y quản giáo một hai.
Nhưng hôm nay thấy y có thể sảng khoái nhận thua, đồng thời không chút nào cố ý ẩn nhẫn không phát, lại lộ ra vẻ phóng khoáng, ngược lại khiến cho cái nhìn của Thẩm Lạc đối với y đổi mới không ít.