Trong đêm, Thẩm Lạc ngồi một mình ở trước cửa sổ phòng khách, trên mặt bàn gần cửa sổ điểm một ngọn đèn dầu mờ nhạt, trên bàn đặt một lá bùa màu tím cùng ba lá bùa màu xanh.
Trên lá bùa màu tím vẽ phù văn Toái Giáp Phù, còn trên ba tấm Thanh Sương Chỉ kia thì vẽ Lạc Lôi Phù. Tất cả đều đã thành phù, được Thẩm Lạc vẽ trên đường đến Vũ Châu.
Trong đó Lạc Lôi Phù còn tốt, tỷ lệ thành phù mặc dù không cao, tiêu hao chỉ là Thanh Sương Chỉ, nhưng tấm Toái Giáp Phù kia tiêu hao là Tử Vân Chỉ trân quý.
Dù Thẩm Lạc trong mộng có kinh nghiệm vẽ bùa, lại diễn luyện trên giấy trắng và phù vàng cả ngàn lần, nhưng lúc chân chính vẽ, vẫn tiêu hao hết tất cả Tử Vân Chỉ tích góp được, cuối cùng mới thành phù một tấm.
Hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mây đen che đậy bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn ánh sáng mơ hồ ẩn nấp trong tầng mây, phía dưới hố trời thì đen kịt một màu, không nhìn rõ thứ gì.
Dựa theo trong du ký ghi chép, Bích Nhãn Kim Thiềm chính là dị chủng huyết mạch Nguyệt Cung Ngọc Thiềm, trời sinh có thể thông qua ngắm trăng tu luyện để thu nạp nguyệt phách, cho nên thể nội góp nhặt tinh hoa nguyệt phách cực kỳ tinh thuần.
Bất quá, vật này trời sinh tính nhát gan cẩn thận, quanh năm ẩn núp dưới mặt đất, tu sĩ bình thường rất khó phát hiện.
Mùa mưa hàng năm, bầu trời bị mây đen che khuất lâu dài, ánh trăng không cách nào chiếu xuống đại địa, Kim Thiềm cũng không cách nào thu nạp nguyệt phách, cho nên trong đoạn thời gian này, nó sẽ lâm vào kỳ ngủ đông.
Chờ đến mùa mưa đi qua, sẽ có một trận kinh lôi rơi xuống, đến lúc đó Kim Thiềm sẽ một lần nữa thức tỉnh, đồng thời to gan rời chỗ ẩn thân, bại lộ dưới ánh trăng, trắng trợn bổ sung nguyệt phách tiêu hao lúc trước.
Mà lúc này, chính là thời cơ tốt nhất để bắt nó, một khi bỏ lỡ, chí ít phải đợi thêm một năm.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu Thẩm Lạc quyết định tìm kiếm vật này trước.
Nhìn một lát, Thẩm Lạc thu lá bùa trên bàn vào trong tay áo, thổi tắt ngọn đèn trên bàn, trở lại trên giường khoanh chân ngồi tĩnh tọa, tiếp tục tu luyện. Trước mắt tốc độ hắn tu hành mặc dù không nhanh, nhưng cũng không thể dừng lại.
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Lạc đẩy ra cửa sổ, nhìn mây đen che đậy bầu trời, lông mày nhíu lại một lát, bỗng nhiên một tay khẽ chống mặt bàn gần cửa sổ, thân hình linh xảo lật một cái, liền nhảy ra cửa sổ, bay xuống dưới.
Ngoài cửa sổ hắn gặp vách đá hố trời dựng đứng, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có, thân hình trực tiếp rơi xuống hố trời.
Rơi xuống hơn mười trượng, một tay hắn nắm một khối nham thạch nhô ra, treo mình trên vách đá.
Thân hình Thẩm Lạc vặn chuyển, liếc thấy cách mình hơn mười trượng có một loạt cổ thụ chọc trời.
Hắn lập tức buông lỏng tay chụp vách đá ra, hai chân ra sức đạp vách đá một cái, thân hình ở giữa không trung vượt qua một nửa vòng cung, vô thanh vô tức rơi lên ngọn cây cổ thụ cách đó không xa.
Tới gần, hắn lại đưa tay bắt một cái, kéo lấy ngọn cây một gốc cổ mộc, thoáng giảm xóc lực đạo rơi xuống, linh xảo leo theo chạc cây phía dưới, lặp đi lặp lại đã bình ổn rơi xuống trên mặt đất.
Sau khi rơi xuống đất, hắn không vội vã khởi hành, mà từ trong tay áo lấy ra Quá Sơn Phù, đưa ra bốn phía, thấy trên đó không có bất kỳ dị dạng gì, mới lần nữa nhét vào trong ngực.
Sáng sớm hố trời có chút tĩnh mịch, bốn phía trừ tiếng côn trùng kêu liên tiếp, cũng chỉ có tiếng gió rừng "Sàn sạt".
Thẩm Lạc nhớ kỹ trong bản du ký đề cập tới địa điểm bắt Kim Thiềm, là ở bên cạnh một hồ nước hình trăng lưỡi liềm ở trung tâm hố trời, nên không hề dừng lại, xuyên qua rừng rậm thẳng đến trung tâm.
Đi trong rừng rậm, Thẩm Lạc phát hiện nhiệt độ đáy hố trời so với bên ngoài thấp hơn không ít, trên cành lá cỏ cây bên cạnh cũng kết một tầng sương trắng thật mỏng.
Hắn lấy xuống một mảnh lá mầm, nhẹ nhàng chà xát, băng sương trên đó lập tức hòa tan ra.
Lông mày Thẩm Lạc hơi nhăn lại, ném lá mầm đi, hai tay lồng vào trong tay áo, chậm rãi đi tới phía trước.
Thái độ của hắn thanh thản, trên đường đi nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, nhìn tựa hồ đến du sơn ngoạn thủy.
Không bao lâu, hắn đi tới trung tâm hố trời, xa xa thấy được hồ nước hình loan nguyệt kia.
Nước hồ mát lạnh, màu u bích, phản chiếu những đám mây trên trời.
Bên cạnh hồ, còn có một đạo thân ảnh quen thuộc, đang cúi người vốc lên một bụm nước trong hồ, đưa đến bên miệng khẽ nhấp một hớp.
"Ngao huynh. . ." Thẩm Lạc thở nhẹ một tiếng, bước nhanh đến hướng người kia.
"Thẩm huynh, sớm vậy." Đứng ở bên hồ, Ngao Hoằng cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, đứng dậy cười chào Thẩm Lạc.
Chỉ là lúc ánh mắt gã nhìn về phía Thẩm Lạc, trong thoáng chốc tựa hồ vượt qua hắn, nhìn về hướng rừng rậm xa xôi phía sau.
Thẩm Lạc cũng phát giác, nhưng như cũ giả bộ không phát hiện chút gì.
Trên thực tế, lúc trước hắn lấy xuống mảnh cánh mầm kia, đã phát giác có người trong bóng tối theo dõi hắn.
Hắn và Ngao Hoằng khách sáo vài câu, hai người sánh vai đi, vừa nói chuyện phiếm, vừa đi đến một bên khác hố trời.
Một bên khác hố trời, trên vách đá dựng đứng vát xuống, từ xa nhìn lại tựa như một mái hiên hình thành tự nhiên, phía trên mọc đầy rêu xanh u lục trơn bóng.
Thẩm Lạc xa xa nhìn lại, liền thấy trên vách đá kia có ba sợi dây thừng thòng xuống, phía trên đang treo ba bóng người, bên hông mỗi người cột một cái giỏ trúc to lớn có miệng thu nhỏ lại, một đầu sợi dây cột trên nham thạch vách đá nhô ra
Ba người chính là người hái yến hôm qua Thẩm Lạc gặp tại đại đường khách sạn, chỉ thiếu nữ tử che mặt kia.
Ba người trên vách đá dựng đứng cùng hạ xuống, điều chỉnh tư thế và vị trí, thuần thục lấy tổ yến màu trắng muốt từ trên vách đá xuống.
Hai người Thẩm Lạc dừng ở dưới vách đá dựng đứng, ngửa đầu nhìn động tác ba người.
Trong ba người thì lão giả râu ngắn tựa hồ trong lòng có cảm ứng, cúi đầu nhìn hai người dưới vách, cười chào hỏi: "Hai vị công tử thật lịch sự tao nhã, mới sáng sớm đã đến đây ngắm cảnh à?"
"Nhìn mấy vị thành thạo hái tổ yến, cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui đó." Thẩm Lạc cười nói.
Mấy người dù sao cũng không thật sự quen biết, hàn huyên vài câu xong, hai người Thẩm Lạc cáo từ một tiếng, rời đi.
Từ vách đá trở lại khách sạn, Ngao Hoằng một bước trở về gian phòng của mình trước, Thẩm Lạc thì dùng điểm tâm tại đại đường rồi mới trở về.
Trở lại trong phòng, Thẩm Lạc ngồi trở lại trước bàn, đang định đóng lại cửa sổ bắt đầu ngồi xuống tu luyện, kết quả khóe mắt liếc qua bỗng nhiên thấy trên bàn nhiều ra một tờ giấy rộng bằng hai ngón tay.
Ánh mắt của hắn ngưng lại, quét qua tờ giấy, trên đó viết tám chữ lớn: "Chớ tham Kim Thiềm, sợ thương tính mệnh."
Lông mày Thẩm Lạc nhíu lại, mặt lộ vẻ do dự.
Câu nói này thoạt nhìn như là một câu nhắc nhở, cũng giống là một câu đe dọa, trong lúc nhất thời hắn nghĩ mãi mà không rõ là ai lưu lại.
"Chẳng lẽ là Ngao Hoằng? Hôm nay gặp ta cũng đi hố trời tìm kiếm, muốn ngăn cản lại không tiện nói rõ, cho nên để thư lại khuyên răn?" Thẩm Lạc cảm thấy nghi hoặc, lắc đầu trầm ngâm không thôi.
Hắn cũng không hề dùng tay đụng vào, chỉ tiện tay quét qua, tờ giấy kia liền bay vào giữa không trung, bị một dòng nước mềm làm nát ra.
"Chẳng lẽ là nữ tử che mặt kia? Lúc trước ở trong rừng vụng trộm theo dõi ta hẳn là nàng, thế nhưng vì sao nàng để lại thư cho ta?" Thẩm Lạc vuốt vuốt cằm, tiếp tục thầm nghĩ.
Sau nửa ngày, hắn cũng nghĩ không ra nguyên do, liền coi như thôi.
Tóm lại bất kể là ai, mặc kệ là hảo ý thuyết phục, hay là ác ý cảnh cáo, hắn đều khó có khả năng từ bỏ.