Thẩm Lạc chỉ cảm thấy vùng giữa ngực, nơi vẽ Tiểu Lôi phù nóng ran lên như bị đốt, không khác gì bị một que hàn nóng đỏ dí sát vào, thậm chí còn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi da thịt bị cháy két.
Nhưng thân thể hắn lúc này đang bị treo giữa không trung, cổ họng bị bóp nghẹt tới mức muốn thở cũng không nổi thì tất nhiên chẳng còn để ý nổi những đau đớn đó.
“Mau kích phát! Mau nào!” Nội tâm Thẩm Lạc điên cuồng gào thét.
Phù văn Tiểu Lôi phù một lần nữa sáng lên khiến hắn dấy lên một tia hy vọng.
Nhưng sau một khắc sau, hắn liền phát hiện một sự việc khiến bản thân hắn cảm thấy có chút hoảng sợ.
Chỗ vẽ phù văn Tiểu Lôi phù lại sinh ra một lực hút mạnh mẽ, điên cuồng hấp thụ Dương cương chi lực vốn chẳng có bao nhiêu trong người hắn.
Không chỉ thế, hắn thậm chí còn cảm giác được máu huyết toàn thân theo đó cũng dần nóng lên đồng thời chảy về chỗ ngực phải, điều này khiến ngực phải vốn chỉ là cảm giác hơi nóng giờ thành bỏng rát như bị nung.
Thẩm Lạc chỉ thấy đầu váng mắt hoa, miệng lưỡi khô đắng, phảng phất như máu huyết toàn thân sắp bị đốt khô, nơi ngực phải như sắp bị đốt thủng.
Sự sợ hãi bắt đầu dâng lên trong lòng hắn.
Cứ tiếp tục thế này thì chẳng cần đợi quỷ bóp chết, bản thân hắn cũng sẽ bị phù lục hút cho hư thoát hoặc là bị thiêu chết trước rồi.
Dù thế nhưng hắn có suy tính thêm thì cũng không có cách nào ngăn phù văn thôn phệ nguyên khí trong cơ thể.
Cũng may đúng lúc này, Tiểu Lôi phù dường như cuối cùng đã hút đủ nên ngừng thôn phệ, đồng thời ánh sáng trắng cũng đột nhiên thu dần lại.
Chỗ ngực phải Thẩm Lạc giờ vẫn không ngừng truyền cảm giác bỏng rát nhức nhối khiến hắn không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Một khắc sau, phù văn của Tiểu Lôi phù bỗng sáng lên. Những tia sáng chói lóa từ ngực bừng lên phá tan âm khí lẫn không gian tăm tối rồi như chớp giật đánh lên cánh tay đang bóp chặt cổ Thẩm Lạc.
Mọi chuyện kể ra dài dòng nhưng kỳ thực từ khi Thẩm Lạc bắt đầu thử kích phát phù văn đầu tiên trên ngực tới bây giờ, tính thời gian cùng lắm cũng chỉ là một, hai lần hít thở mà thôi.
Cả cánh tay quỷ vật đang túm cổ Thẩm Lạc, bao gồm cả quỷ trảo đang xiết chặt cổ họng hắn bỗng như băng tuyết gặp lửa, dễ dàng bị lôi quang màu trắng đánh nát hóa thành hư vô.
Thẩm Lạc chỉ thấy chỗ cổ họng được nới ra, nhưng hắn còn chưa kíp há miệng hít một hơi thì hai chân đã rơi bịch xuống đất, cả người lảo đảo phải quỳ một chân xuống đất mới miễn cưỡng giữ cho cơ thể không đổ vật ra.
Đạo lôi quang mới đánh xuyên cánh tay con quỷ xong vẫn tiếp tục bắn nhanh về trước, cũng không có đánh trúng quỷ mà là đánh lên nền phòng, chỗ cách hắn hơn một trượng.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên y như tiếng sấm giữa trời quang.
Mặt đất bỗng nhiên rung lắc đồng thời một cái hố rộng chừng một xích hiện ra. Xung quanh miệng hố là một vùng cháy đen, đất bùn đá vụn văng tung tóe, đồng thời một làn sóng nhiệt nóng rát thổi tới khiến hai kẻ, một người một quỷ đều hơi lảo đảo thân hình.
Gần như cùng lúc đó, một luồng sáng màu vàng từ trong ngực áo bé gái thình lình phóng ra, đánh lên quỷ thủ đang bóp chặt cổ họng cô bé. Thứ này không ngờ lại là một cái đuôi chó lông xù màu vàng.
Lại bùm một tiếng, theo đó một ngọn lửa màu vàng từ cánh tay quỷ bùng lên thiêu nó thành tro bụi.
Cô bé ngã bệt mông xuống đất, hai tay ôm cổ họng mình rồi ho khan liên tục khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Quỷ vật bị hủy mất hai tay không nhịn được một lần nữa rít lên tiếng kêu ai oán thế lương, tiếp đó thân mình nó nhoáng một cái rồi biến mất không thấy nữa.
Thẩm Lạc đưa mắt nhìn cái hố trong phòng do tia chớp khi nãy đánh ra, trong mắt lóe lên nét kinh hỉ.
Hắn không ngờ rằng bản thân bởi trời xui đất khiến, trong tình cảnh như vậy lại kích phát thành công Tiểu Lôi phù. Phù này dù chưa thể đánh trúng quỷ vật kia nhưng uy năng lộ ra lại rất lớn, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
“A…”
Thẩm Lạc bây giờ mới cảm nhận được một hồi đau nhức từ chỗ ngực phải truyền tới. Hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy chỗ vẽ Tiểu Lôi phù khi nãy giờ thành một vùng cháy đen, máu thịt lẫn lộn.
“Không đúng, ác quỷ kia hẳn là chưa rời đi.”
Thẩm Lạc đột nhiên ý thức được điều gì đó, đầu không lo suy tính thêm chuyện vì sao kích phát thành công Tiểu Lôi phù nữa mà bước nhanh về chỗ trước bàn thờ trong phòng. Hắn nhấc hai cây hương đã cháy hết từ lư hương ra rồi ra sức khua trái rải phải khiến tàn hương nhanh chong bay khắp phòng.
Bé gái đột nhiên kêu lên a a, tay chỉ phía sau lưng Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc quay phắt người lại, nhíu chặt mi tâm.
Quỷ vật cao lớn kia bất thình lình lại xuất hiện sau lưng hắn, hai tay nó đã mọc trở lại, năm ngón tay ngưng thành thực thể trông y như những con dao găm màu đen đang hung hăng chụp về phía hắn.
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Lạc bèn thụp người xuống rồi lăn qua phải.
Hắn dù phản ứng nhanh nhưng cánh tay vẫn bị quỷ trảo chụp trúng tạo thành ba vết cắt khá dài. Máu tươi từ vết thương chảy xối xả.
Thẩm Lạc nhìn lướt qua vết thương trên tay, mặt lộ nét liều lĩnh bởi hắn hiểu rõ rằng nếu không cùng quỷ vật có một kết thúc, e là lại phải chết thêm lần nữa.
“Ít nhiều cũng vẫn có khả năng sống lại, liều thôi.”
Hắn lúc này đã quyết tâm liều mạng. Tay rút hai đoạn cọc gỗ giắt bên hông ra, cắn chót lưỡi đoạn phun một ngụm máu tươi lên phù văn trên hai cây cọc.
Phù văn trên mặt cọc gỗ lập tức tỏa ánh sáng màu đỏ máu.
Loại cọc gỗ có khắc phù văn cắm trước cửa thôn này phần lớn là để trừ tà. Cây cọc này dường như đã từng bị khai quang bởi cao nhân nên đã bị nứt ra nhưng dù vậy sau khi được tinh huyết chưa Dương cương chi lực kích phát thì vẫn còn có thể phát huy một phần hiệu lực.
“Xem côn!”
Thẩm Lạc thầm mừng rỡ, quát một tiếng đoạn dấn mình tiến tới, vung cọc gỗ trong tay lên hung hăng đập về phía quỷ vật.
Quỷ vật dường như hơi e ngại hai đoạn cọc gỗ trong tay Thẩm Lạc, toan lách mình né tránh.
Cùng lúc đó, trong phòng lại thấy bóng đen nhoáng một cái, thì ra lại là bé gái bê thùng gỗ hất chút máu chó mực còn lại chặn hướng né của con quỷ.
Con quỷ có vẻ cũng e ngại máu chó mực nên vội vàng lui lại một chút, vừa đúng lúc bị cây cọc trong tay Thẩm Lạc đánh tới.
Thẩm Lạc chỉ thấy lòng bàn tay run lên, cọc gỗ vậy mà không đánh xuyên thân quỷ vật mà đánh trúng thân thể nó.
Không chỉ thế, phù văn màu đỏ trên thân cọc khi đụng phải thân quỷ vật, tức thì có âm thanh xèo xèo như áp miếng sắt nung đỏ lên da thịt đồng thời một mảng khói đen lớn bốc lên.
Thân thể quỷ vật vốn hơi mờ, giờ đây lại trong suốt thêm một chút, nó thét lên một tiếng chói tay rồi bay ngược về phía sau.
Thẩm Lạc phấn chân tinh thần, tay múa cọc gỗ tạo thành một vùng côn ảnh, lanh lẹ đánh về phía quỷ vật.
Hắn dù lúc ở trong Xuân Thu quán không có môn ngoại công lợi hại nào nhưng với thuật dùng côn bổng để rèn thân luyện thể thì có học qua một chút, lúc này dùng mạng đánh cược, kích phát hết toàn bộ tiềm năng của cơ thể ra nên thi triển côn pháp cũng khá ra dáng.
Thân hình to lớn của quỷ vật ở trong phòng lại thành điểm yếu hơn nữa tàn hương bay khắp phòng còn khiến nó không cách nào ẩn thân.
Bé gái cũng rất nhanh trí, dù trong thùng gỗ không còn chút máu chó mực nào nhưng cô bé lại học theo Thẩm Lạc, cứ thỉnh thoảng cầm một cây hương từ bàn thờ lên vung tới để làm rối hành động của quỷ vật.
Quỷ vật dù hung ác dị thường nhưng giờ đây dưới sự phối hợp của Thẩm Lạc và cô bé cấm lại khiến nó rơi vào thế hạ phong, chỉ một chốc đã bị Thẩm Lạc đập trung mấy gậy khiến thân thể của nó càng mờ đi.
Có điều dù thương tổn mà cọc gỗ gây ra cho quỷ vật không hề nhỏ nhưng ánh sáng đỏ mà phù văn trên cọc phát ra cũng nhanh chóng ảm đảm.
Thẩm Lạc đã sớm nhận ra việc này nhưng tình cảnh hiện tại cấp bách, không thể nghĩ ngợi quá nhiều nên cứ tiếp tục vung cọc gỗ trong tay vụt về phía bụng dưới con quỷ.
Thân mình màu đen của con quỷ uốn éo lướt qua trái, vừa khít tránh được được cú vụt này.
Thẩm Lạc đưa mắt nhìn qua phía bên phải ban thờ, nếu trong tình huống vừa rồi mà quỷ vật né qua bên phải thì hẳn là tránh dễ dàng hơn nhiều.
Đầu hắn nhanh chóng suy tính, nhớ lại quá trình giao chiến với quỷ vật trong phòng, dường như nó rất kiêng kỵ bàn thờ kia, thủy chung luôn tìm cách tránh né không dám lại gần.
“Không lẽ…” Một ý niệm hiện lên trong đầu Thẩm Lạc.