Nếu hàng hóa bị cướp ở trên đất liền, Thẩm Lạc nhờ vào ngũ giác siêu nhạy của mình, có lẽ sẽ tìm được một chút dấu vết còn sót lại. Nhưng việc này lại xảy ra ở trên nước , dù cho có mùi gì đều đã bị nước cuốn trôi hết, khiến hắn cảm thấy bất lực.
"Trong đám hàng hóa kia những vật khác mất cũng không sao, nhưng bên trong còn có một nhóm Xích Xà Thảo cũng bị mất đi, đám thủy phỉ đáng chết này!" Trong mắt của Mã chưởng quỹ lộ ra vẻ mặt phẫn hận.
"Xích Xà Thảo? Hình như là một loại xích xà, linh thảo ẩn chứa kịch độc? Ta nhớ cỏ này chỉ là linh tài bình thường, có thể dùng để luyện chế mấy loại độc dược, đâu đến mức quý giá." Thẩm Lạc trên điển tịch từng đọc qua ghi chép của loại cỏ này, chần chờ một chút, nói.
"Không ngờ Thẩm công tử không chỉ tinh thông phù lục chi thuật, mà đối với luyện đan cũng có nghiên cứu tại bạch ngọc sáchh. Ngươi nói không sai, Xích Xà Thảo loại bình thường lại chỉ là một loại linh tài không quan trọng, nhưng lần này Lục Bảo đường chúng ta mua lại là Song Tiêm Xích Xà Thảo. Nó mặc dù ẩn chứa kịch độc, nhưng lại có một cỗ sinh cơ linh lực kỳ lạ, là chủ linh tài để luyện chế Ngưng Nguyên Đan, nên hết sức quý giá." Mã chưởng quỹ nhìn Thẩm Lạc có chút kinh ngạc, tiếp tục dùng thanh âm oán giận nói.
"Phụ thân, nếu đồ vật mất rồi, nghĩ nhiều nữa cũng không được gì, hãy nghĩ thoáng chút đi." Mã Tú Tú đi ra bưng theo một chén nước trà , đưa cho Thẩm Lạc, an ủi lão.
Mã chưởng quỹ bất đắc dĩ gật đầu, chỉ đành than thở.
"Ngưng Nguyên Đan?"
Thẩm Lạc nghĩ như nghĩ tới điều gì, hỏi.
Hắn trên điển tịch của Phương Thốn sơn đã từng thấy qua ghi chép liên quan tới Ngưng Nguyên Đan, đây là một loại đan dược phụ trợ đột phá Tích Cốc kỳ.
Bởi vì có kinh nghiệm tu luyện trong mộng cảnh phụ trợ nên Thẩm Lạc tu luyện rất thuận lợi, sau sự hưng phấn, dã tâm cũng tăng lên nhiều không còn thoả mãn với việc mình chỉ là Luyện Khí kỳ. Hiện giờ hắn cũng muốn tiến giai Tích Cốc kỳ, đạt được thọ nguyên và thực lực nhiều hơn nữa.
Trong mấy ngày nay, Thẩm Lạc vẽ bùa xong rồi tiến vào Tàng Thư các của Bạch gia, xem một chút thư tịch liên quan tới việc đột phá Tích Cốc kỳ, nên đối với cửa ải gian nan này lại có càng hiểu rõ. Những thứ như thiên tư, số phận, tài lực, tâm tính, thiếu một cái cũng không được, 100 tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, không nhất định có thể ra một tên Tích Cốc kỳ.
Thẩm Lạc ở trong giấc mộng mặc dù có kinh nghiệm đột phá một lần, nhưng đều nhờ tư chất hơn người ban tặng. Còn tư chất trong hiện thực của hắn kém rất xa trong mộng cảnh, những kinh nghiệm kia còn tác dụng hay không, vẫn chưa biết được.
Nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng không có ý định từ bỏ!
"Ngưng Nguyên Đan là một loại đan dược quý giá có thể phụ trợ đột phá Tích Cốc kỳ, tuy chỉ giúp đề cao xác xuất thành công được một hay hai thành." Mã chưởng quỹ thấy thần sắc của Thẩm Lạc, tưởng hắn không biết công hiệu của Ngưng Nguyên Đan, bèn giải thích.
"Chỉ có thể đề cao xác xuất thành công được một hai thành?" Thẩm Lạc nhíu mày.
"Tỉ lệ này đã rất cao, đột phá Tích Cốc kỳ có hai cửa ải, pháp lực hoá lỏng và mở pháp mạch đều cực kỳ gian nan, đối với thiên tư yêu cầu rất cao. Nhưng đáng tiếc Song Tiêm Xích Xà Thảo đã bị cướp mất, nếu không khi luyện chế thành Ngưng Nguyên Đan, giá trị có thể lập tức tăng hơn gấp mười lần." Mã chưởng quỹ bóp cổ tay thở dài.
"Mã chưởng quỹ biết nơi nào luyện chế Ngưng Nguyên Đan? Tại hạ muốn mua một viên, không biết có thể giúp đỡ không?" Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, chắp tay với Mã chưởng quỹ nói.
"Chuyện này. . ." Mặt mo của Mã chưởng quỷ đỏ ửng, ngập ngừng nói không ra lời.
"Thẩm đại ca, đừng nghe cha muội nói bậy, người làm sao biết nơi nào luyện chế được Ngưng Nguyên Đan, lần này mua Song Tiêm Xích Xà Thảo, vì cùng người khác đổi lấy một chút vật phẩm mà thôi. Ngưng Nguyên Đan vô cùng trân quý, chỉ một ít tông môn cỡ lớn Bạchh ngọc sáchmới có thể luyện chế, Kiến Nghiệp thành làm sao có Luyện Đan sư để luyện chế đan này. Hơn nữa Ngưng Nguyên Đan, toàn bộ Kiến Nghiệp thành chỉ có quan phủ và tam đại thế gia có một chút hàng tồn, nhưng bọn họ khống chế cực kỳ nghiêm ngặt, sẽ không để truyền ra bên ngoài." Mã Tú Tú thay Mã chưởng quỹ nói.
Mã chưởng quỹ gãi đầu, cười ngượng ngùng.
Mà Thẩm Lạc nghe lời này, liếc mắt nhìn lại.
Nhưng hắn cũng không thất vọng gì, Câu Hồn Mã Diện từng nói, trong quỷ thị thứ gì cũng có thể mua được, nơi đó chắc là có bán Ngưng Nguyên Đan.
"Mã chưởng quỹ , dựa theo giá tiền thị trường, một viên Ngưng Nguyên Đan giá trị bao nhiêu tiên ngọc?" Hắn hơi trầm ngâm, hỏi.
"Đan này từ trước đến nay có tiền cũng không mua được, ta nhớ mấy năm trước Lâm gia đã từng bỏ ra tám mươi viên tiên ngọc mua một viên ở chỗ quan phủ." Mã chưởng quỹ chần chờ một chút nói.
"Tám mươi viên tiên ngọc. . ." Lông mày Thẩm Lạc nhíu lại.
Mấy ngày nay hắn liều mạng làm nhiệm vụ, vẽ bùa, đã góp nhặt được khoảng sáu mươi khối, khoảng cách tám mươi còn kém hơn mười khối. Con số này không tính là nhiều nhưng cũng không hề ít, nhưng thời gian của mình không có quá nhiều, cần phải tranh thủ.
"Đa tạ Mã chưởng quỹ đã nói cho biết, tại hạ còn có chuyện, xin cáo từ." Thẩm Lạc muốn ở đây nữa, cáo từ rời đi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian quỷ thị mở ra đã rất gần.
"Cuối cùng cũng đợi đến ngày này." Thẩm Lạc vuốt nhẹ hộp đá trên bàn, dùng một khối vải xanh bao lại, buột lên người.
Trong một tháng này hắn không có lãng phí một chút xíu thời gian, toàn bộ tinh lực đều dùng tại việc kiếm lấy tiên ngọc, rốt cục đến ngày hôm qua đã kiếm đủ tám mươi khối tiên ngọc.
Không chỉ tiên ngọc, Thẩm Lạc mang tất cả thứ đáng giá trên người, toàn bộ nhét vào trong hộp đá.
Trời bên ngoài đã tối, Thẩm Lạc lập tức rời đi Bạch phủ, không bao lâu đã ra khỏi thành.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã tìm người hỏi thăm vị trí của Thanh Tùng Lâm mà Câu Hồn Mã Diện lúc trước nói tới, nên vừa ra thành đã đi dọc theo một dòng sông nhỏ, thẳng đến hướng tây.
Con sông này cùng chi nhánh với Lệ Thuỷ, trực tiếp đi theo hướng tây, dọc theo sông là có thể tới được Thanh Tùng Lâm.
Hiện giờ thời gian còn sớm, cho nên Thẩm Lạc cũng không có sốt ruột.
Sau gần nửa canh giờ, dòng suối nhỏ uốn lượn này đã đến đoạn cuối cùng, Thanh Tùng Lâm tươi tốt đã xuất hiện ở phía trước.
"Chính là chỗ này ư?" Mặt hắn lộ vẻ vui mừng, cất bước đi vào, bỗng con ngươi co rụt lại.
Trong rừng tùng có rất nhiều phần mộ, không ngờ đây là một khu nghĩa địa.
Nếu là người bình thường, đêm khuya đột nhiên đi đến một cái nghĩa địa, có lẽ sẽ bị dọa đến gần chết. Nhưng những ngày quaThẩm Lạc đã giết không ít quỷ vật, đương nhiên sẽ không sợ sệt nghĩa địa này.
"Quỷ thị và mộ địa, đúng là xứng đôi." Thẩm Lạc cười nhạt một tiếng, lấy mặt nạ quỷ mang lên mặt, hít sâu một hơi, bước vào Thanh Tùng Lâm.
Thanh Tùng Lâm diện tích không lớn, chỉ có bảy, tám mẫu đất, đa số địa phương đều bị mộ phần bao bọc, nên khi đi ở trong đó luôn cảm thấy nhiệt độ không khí thấp hơn bên ngoài mấy phần. Ở đây lâu lâu lại vang lên tiếng kêu của mèo hoang, làm bầu không khí nơi đây trầm trọng thêm mấy phần.
Thẩm Lạc đối với việc này nhìn như không thấy, sử dụng Tà Nguyệt Bộ của bạch ngọc sachh, đi khắp một vòng, nhưng đáng tiếc không có bất kỳ tình huống kì lạ gì xuất hiện.
"Xem ra phải chờ tới giờ Tý, quỷ thị mới có thể xuất hiện." Thẩm Lạc lẩm bẩm một tiếng, cũng không có đi ra nghĩa địa, tựa lưng vào một gốc Thanh Tùng ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi hắn ngồi nửa canh giờ, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, không một tiếng động khom người đứng dậy, thân thể núp ở sau cây tùng nhìn ra bên ngoài khu rừng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ nơi đó truyền đến, một bóng người màu xám đang đi nhanh tới, vóc dáng khá cao, trên người khoác kiện trường bào màu xám, trùm kín cả đầu. Toàn thân gã được bao phủ cực kỳ chặt chẽ, trên mặt còn mang một tấm mặt nạ.
Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên một tia kinh ngạc, mặt nạ người kia đang mang, thình lình cũng là một tấm mặt nạ quỷ.
"Người nào đang lén lút ở kia!"