Trên đầu thành, "Thương lang" một tiếng duệ vang, một thanh âm mũi kiếm phát ra, thân ảnh Bạch Tiêu Thiên cũng từ trên không bay xuống, phóng tới phía bầy ác quỷ.
"Tiêu Thiên, đây đều là sinh hồn bách tính Trường An, nhất thời bị ma huyết ô nhiễm dẫn đến hồn niệm bất an, hỗ trợ ngăn cản là được, không thể tùy ý giết." Thiền sư lớn tuổi Hóa Sinh tự tên là "Không Độ" thấy thế, lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Nói xong, lão dẫn đầu chúng tăng, tay vung lên, một bộ bối diệp phật kinh bay tới, "Rầm rầm" kéo dài ra, như một tấm thi họa trải rộng ra, quấn quanh hơn trăm ác quỷ vào, ở trong phát ra một mảnh kim quang trùng thiên.
Trong bức họa, đám ác quỷ không khỏi ngửa mặt lên trời gào thét, trong miệng mũi đều có huyết khí màu đỏ tươi tiêu tán ra, từng con điên cuồng dần dần thu liễm, bắt đầu khôi phục bình tĩnh.
Cùng lúc đó, vô số chữ phạn cổ trên bối diệp phật kinh bay ra, thu nạp huyết khí những u hồn kia, như đom đóm bay vào không trung, thiêu đốt thành nhiều đốm lửa, tiêu tán ra.
Ngay sau đó, Lục Trần thiền sư vung tay lên, một tòa Bát Bảo kinh tràng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống ngoài cửa thành, trên đó tản ra đạo đạo ngũ thải lưu ly, chiếu rọi qua khu vực nào, tất cả ác quỷ đều bị giam cầm, không thể nhúc nhích.
Giả Thích trưởng lão ho nhẹ một tiếng, cũng phi thân xuống, rơi vào trước đám người, thân hình bay vào trong đám ác quỷ, tay nắm một khối bảo kính phật môn, chiếu rọi từng ác quỷ điên cuồng kia.
Mỗi một nơi quang mang rơi xuống, thân hình đám ác quỷ bị chiếu liền trì trệ, dừng ngay tại chỗ không thể động đậy.
Tay Bạch Tiêu Thiên kết kiếm quyết vung lên, từng đạo kiếm quang màu vàng từ trời rơi xuống, như từng tấm chắn tiếp giáp nhau, cách trở hai bên con đường vào thành, ngăn cản những ác quỷ tính lách qua hai bên cửa thành.
Các tu sĩ quan phủ cũng nhao nhao xuất thủ, tạm thời ổn định trận cước, ngăn cản quỷ triều phản công.
Một bên kia, Thẩm Lạc đâm đầu thẳng vào khu vực tràn ngập huyết vụ, bên tai lập tức truyền đến trận trận tiếng thì thầm như Ác Ma, trước mắt cũng biến thành một mảnh huyết hồng.
Bất quá làm hắn ngạc nhiên chính là, trước mắt cũng không xuất hiện bầy quỷ tranh ăn nhào về phía Thiền nhi, ngược lại hắn vừa mới tới gần, những quỷ vật kia giống như thấy được đồ ăn, nhao nhao phóng tới hắn.
Trong lòng Thẩm Lạc rõ ràng, những âm hồn này bị huyết vụ kia ảnh hưởng mới như vậy, đương nhiên sẽ không hạ sát thủ với kẻ ra tay, vội chuyển động thân hình, dưới chân tản ra ánh trăng, thi triển Tà Nguyệt Bộ, xuyên thẳng qua những âm hồn quỷ vật này.
Chờ hắn xuyên qua trùng điệp âm hồn, liền thấy được Thiền nhi tận cùng bên trong, không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy hai chân nó khoanh lại ngồi dưới đất, thần sắc ngây ngốc ngửa đầu, nhìn về phía không trung, nơi khóe mắt treo hai dòng nước mắt.
Đối diện nó, nổi lên một bóng người cao lớn màu trắng, thân mang cà sa tuyết trắng, đầu đội Ngũ Phật quan thêm mũ Bì Lư, dung mạo trẻ tuổi tuấn tú, trên mặt treo vẻ tươi cười hiền lành, cúi đầu cách không đối mặt với Thiền nhi.
Chính bóng người này tán phát ra tầng quang mang mông lung kia, bảo hộ Thiền nhi không bị âm quỷ ăn mòn.
Tựa hồ chú ý tới ánh mắt Thẩm Lạc, hư ảnh tăng nhân kia xoay người lại, xa xa dựng thẳng chưởng thi lễ một cái với hắn, trong miệng tựa hồ im lặng tụng một tiếng phật hiệu.
Ngay sau đó, bóng người kia bỗng nhiên bấm pháp quyết, năm ngón tay nắm hư không một cái.
Bốn phía lập tức tiếng gió đại tác, cuồn cuộn huyết vụ lập tức nhao nhao cuốn ngược về, ngưng tụ lại trong tay hư ảnh tăng nhân kia, cho đến khi ngưng thực tới cực điểm, hóa thành một chuỗi chín hạt huyết sắc phật châu, bị một sợi tơ vàng xâu chuỗi cùng nhau.
Tay tăng nhân vê huyết sắc phật châu, trên thân sáng lên ngũ thải lưu quang, mang theo trận trận phật quang chính khí, ngưng tụ lại phật châu trong tay, thân hình dần dần trở nên trong suốt mờ đi.
Cho đến khi tất cả lưu ly quang mang tụ hợp vào trong chuỗi hạt huyết sắc, cả hai cùng hao mòn, cho đến khi tất cả đều biến mất hầu như không còn.
Trong nháy mắt huyết sắc phật châu biến mất, đất trời bốn phía trở lại thanh minh, lúc trước âm hồn bách tính Trường An bị u mê, huyết sắc trong mắt cũng tiêu tán theo, một đôi mắt quay về màu u lục, chỉ là hồn lực bị tiêu hao không ít, có vẻ hơi mê mang hỗn độn.
"A Di Đà Phật. . ."
Đúng lúc này, một tiếng phật tụng vang lên, Thẩm Lạc bỗng nhiên quay đầu, liền thấy Thiền nhi đã một lần nữa đứng lên, thân hình tiếp tục đi tới Âm Minh mê vụ phía trước, trong miệng tiếp tục niệm Vãng Sinh Chú.
Từng tiếng tụng nhẹ này vang lên, lần nữa hóa thành thanh âm chỉ đường, dẫn dắt âm hồn bách tính Trường An một lần nữa đi tới Âm Minh mê vụ.
Đám người thấy thế, lúc này mới nhao nhao thở dài một hơi, rút lui.
Thân hình Thẩm Lạc lóe lên, đi tới bên cạnh Thiền nhi, đứng sóng vai với nó, trong lúc vô hình hộ đạo nó một đoạn đường.
. . .
Một trận thịnh đại Thủy Lục Pháp Hội, bởi vì khó khăn trắc trở, thẳng đến cuối giờ Sửu mới kết thúc.
Đêm khuya, Thẩm Lạc trở lại trụ sở, trong đầu từ đầu đến cuối nhớ về hình ảnh thiên đăng bay lên không bầu trời Trường An, cùng vạn quỷ hỗn loạn ở cửa thành Bắc, tâm tình thật lâu không thể bình phục.
Hắn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, ngồi đó thật lâu, tâm niệm vừa động, lấy gối ngọc ra ngoài.
Bàn tay hắn khẽ vuốt trên gối ngọc, tâm thần đắm chìm vào trong đó, rất nhanh cảm nhận được Thiên Sách lơ lửng ở trong đó.
Từ lúc ngoài ý muốn gọi ra Thiên Sách đối địch, đồng thời triệu hoán tu vi trong mộng cảnh đến hiện thực, Thẩm Lạc một mực thử nghiệm câu thông Thiên Sách, chỉ là không có hiệu quả.
Bất quá, theo lúc trước Lý Tịnh nói, câu thông Thiên Sách bằng thần hồn, bây giờ hắn không cách nào câu thông, rất có thể là vì lực lượng thần hồn không đủ mạnh, hoặc là ba động thần niệm không đủ mạnh.
Trước đây có thể triệu hoán Thiên Sách, cơ hồ tất cả đều là lúc hắn gặp nạn, sinh mệnh đến thời khắc cuối, khi đó mãnh liệt cầu sinh cùng thần hồn ba động, hơn phân nửa chính là mấu chốt có thể thành công câu thông Thiên Sách.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Lạc thoáng bình phục tâm tình, bắt đầu tay đè trên gối ngọc, tập trung tinh thần vào trong đó, tận lực cụ tượng hóa làm một hạt tâm thần hỏa diễm, lướt tới Thiên Sách lơ lửng trong gối ngọc.
Theo tâm thần hỏa diễm tới càng lúc càng gần, Thiên Sách lơ lửng trong gối ngọc kia cũng trở nên càng lúc càng lớn, cơ hồ như một tòa cung điện treo ở phía trước.
Tâm niệm Thẩm Lạc thử thăm dò vào trong đó, như gõ cửa sờ nhẹ mấy lần.
Thiên Sách chỉ tản ra quang mang nhàn nhạt, dùng tâm thần Thẩm Lạc cẩn thận thử, nhưng không có nửa điểm phản ứng.
Thẩm Lạc hơi chút do dự, tâm thần trên hỏa diễm quang mang đột nhiên sáng lên, cơ hồ phân ra bảy phần tâm thần tìm kiếm phía trong Thiên Sách, lần này tựa như ác khách đến nhà, đập ầm ầm lên cửa.
Nhưng mà, vầng sáng trên Thiên Sách thoáng chớp động mấy lần, vẫn như cũ không phản ứng.
"Vẫn không được?" Tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, trong lòng liền hạ quyết tâm.
Ngay sau đó, thần niệm hắn biến thành hỏa diễm kia lập tức dâng lên, hóa thành một đoàn hỏa diễm hừng hực, không giữ lại chút nào đột nhiên va chạm với Thiên Sách.
"Ầm. . ." Như có một tiếng sấm rền nổ vang trong lòng hắn, tâm thần toàn lực đụng vào Thiên Sách kia.
Lần này, trên Thiên Sách rốt cuộc xảy ra biến hóa, mặt ngoài đại phóng kim quang. Thiên Sách chậm rãi kéo dài ra, văn tự trên đó nhao nhao chớp sáng tối, một danh tự cuối cùng nhất chợt sáng lên, thoát ly khỏi Thiên Sách, lơ lửng ở trong hư không.
"Thẩm Lạc."
Dưới thần niệm của hắn mặc niệm ra hai chữ lớn cổ triện kia, trong nháy mắt một cỗ lực hút cường đại không gì sánh được bỗng nhiên từ trên Thiên Sách truyền ra, trong nháy mắt lôi kéo thần niệm hắn vào.