Sau khi nữ quan chau mày kêu đau, trong miệng lập tức vang lên một trận thanh âm ngâm tụng, quanh thân nàng bắt đầu sáng lên hào quang màu vàng, đạo bào xám trắng mặc trên người không gió căng lên, bắt đầu chống đỡ dây leo quấn quanh trên người nàng
Nhưng mà, khi những dây leo màu đen kia phát giác được nàng phản kháng, trong nháy mắt mặt ngoài lập tức như có dòng điện xẹt qua, sáng lên một đạo quang mang, càng nhiều dây leo màu đen nhào tới, triệt để bao vây nàng lại.
Cùng lúc đó, hai tên khôi lỗi màu đen kia cũng nhanh chóng từ trên dây leo phóng qua.
Những dây leo kia tựa hồ thông qua cảm giác khí tức vật sống nên công kích, lại không ngăn cản hai khôi lỗi chút nào.
Chúng xông đến bên cạnh nữ quan, một trái một phải, tự mình cầm binh khí, lần theo khe hở dây leo chống đỡ ra, hai tay bỗng nhiên phát lực, đâm vào nữ quan bên trong.
Ngoài thân nữ quan sáng lên kim quang chưa kịp xông phá dây leo trói buộc, lại lọt vào khôi lỗi công kích, "Ầm" một tiếng vang nhỏ, vỡ vụn thành vô số điểm sáng màu vàng óng, tiêu tán ra.
Hai binh khí khôi lỗi tiến quân thần tốc, mắt thấy sẽ đâm xuyên thân thể nữ quan, bỗng hai đạo quang mang một kim một đỏ đồng thời bắn nhanh tới, hiện ra Long Giác Chùy cùng Thuần Dương Kiếm Phôi.
Hai khôi lỗi phát giác không ổn, muốn rút binh khí về thì đã muộn.
"Ầm ầm" hai tiếng trầm đục truyền đến, ngực hai tên khôi lỗi đồng thời bị phá vỡ hai cái lỗ lớn, Long Giác Chùy cùng Thuần Dương Kiếm Phôi xuyên qua ngực chúng, không ngừng lại chút nào chém xuống dây leo trên mặt đất.
Đạo đạo quang mang trên mặt đất liên tiếp nở rộ ra, mảng lớn dây leo bị quang mang chặt đứt, bất đắc dĩ nhao nhao lay động rút trở về, ngay cả đây leo quấn trên người nữ quan cũng không ngoại lệ.
Chờ tất cả dây leo tán đi, thân ảnh nữ quan một lần nữa hiển hiện, trên đạo bào bên ngoài thân nàng thình lình hiện lên lít nha lít nhít từng mai từng mai phù tự màu đen, trên đó truyền ra một cỗ ba động kỳ lạ.
Thẩm Lạc thấy thế, biết mình xuất thủ đã dư thừa, dù vừa rồi chính mình mặc kệ bỏ đi,
nữ quan kia cũng có thể tự tránh thoát.
Nữ quan nhìn thấy Thẩm Lạc, trong mắt rõ ràng lóe lên một tia ngoài ý muốn, hai người có chút lúng túng nhìn nhau một lát, vẫn là Thẩm Lạc đưa tay ôm quyền trước, sau đó quay người rời đi.
"Thẩm đạo hữu, chờ một chút." Lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm nữ quan kia.
Thẩm Lạc nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc.
"Thái Ứng quan Hoàng Đình, cám ơn Thẩm đạo hữu tương trợ." Nữ quan chắp tay một cái, nói.
"Không cần như vậy, cho dù ta không xuất thủ, ngươi cũng có thể thoát khốn." Thẩm Lạc nói xong, khoát tay áo, tiếp tục lên đường.
Hoàng Đình nghe vậy, không nói gì nữa, cũng chạy theo hướng hắn đi.
Hai người xem như ngầm thừa nhận kết bạn, một đường tiến đến nơi núi rừng phía xa.
. . .
Thời gian nhoáng một cái, lại qua ba ngày.
Trong đêm, Thẩm Lạc ở trong rừng tìm một mảnh đất trống trải, đốt lên đống lửa, Hoàng Đình ngồi đối diện hắn cách đống lửa.
Hai người mặc dù đồng hành mấy ngày, nhưng phần lớn thời gian đều đi đường, cực ít nói chuyện với nhau.
Chỉ khi gặp Yêu thú ngăn cản, thỉnh thoảng sẽ trợ giúp nhau một chút, giữa lẫn nhau chưa nói tới ăn ý, nhưng cũng đề cao tốc độ tiến lên.
Giờ phút này, Thẩm Lạc ngồi khoanh chân tĩnh tọa, thể nội yên lặng uẩn dưỡng Thuần Dương Kiếm Phôi.
Trải qua thời gian dài bồi dưỡng, Thuần Dương Kiếm Phôi đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc đầu, Thẩm Lạc vốn tưởng Hồng Liên Nghiệp Hỏa ẩn chứa trong đó sẽ không phát sinh biến hóa, nhưng mấy ngày nay, hắn lại phát hiện trong thân kiếm tích chứa Hồng Liên Nghiệp Hỏa cũng lặng yên tăng trưởng không ít.
Hoàng Đình cách đống lửa nhìn về phía Thẩm Lạc, mấy ngày nay ở chung, nàng cũng sinh ra một chút hiếu kỳ với Thẩm Lạc.
Ngay lúc nàng hơi ngẩn người, Thẩm Lạc chợt mở hai mắt ra. Hoàng Đình thấy thế vội vàng dịch chuyển ánh mắt, che giấu vẻ lúng túng ửng đỏ trên gương mặt.
"Có thứ gì đang đến . . ." Thẩm Lạc hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của nàng, mở miệng nói.
Nói xong, hắn xoay người đứng lên, ngưng thần nhìn ra bốn phía.
Bốn bề đen kịt một màu, chỉ có tiếng gió yếu ớt cùng côn trùng kêu vang, lộ ra thập phần tĩnh mịch.
Nhưng trong núi rừng Yêu thú hoành hành này, dạng tĩnh mịch này cũng không phải là chuyện bình thường.
Hoàng Đình giờ phút này cũng đã cảnh giác đứng lên, đứng ngay tại chỗ, buông ra thần thức dò xét bốn phía.
Thế nhưng dò xét một hồi lâu, trong thần thức của nàng lại hoàn toàn không có thu hoạch.
"Thẩm đạo hữu, ngươi có phải . . ." Hoàng Đình còn chưa nói hết, Thẩm Lạc đột nhiên làm một thủ thế im lặng.
Hoàng Đình nghe xong, lông mày cau lại vội ngậm miệng.
"Cẩn thận, mau lui lại." Đúng lúc này, Thẩm Lạc bỗng kinh hô một tiếng.
Hai người bọn họ đồng thời co rụt lại, nhanh lùi ra sau.
Chỉ thấy trong đống lửa giữa hai người, đột nhiên xuất hiện một đôi tròng mắt màu đen, ở trong hỏa diễm cũng" phần phật" một tiếng phân liệt ra, hóa thành hai đầu Hỏa Mãng nhào tới hai người bọn họ.
Thẩm Lạc thấy thế, một tay bấm niệm pháp quyết vung lên trước, trong hư không hơi nước nhanh chóng ngưng kết thành một đầu Thủy Long màu lam, cùng Hỏa Mãng đón đầu đụng vào nhau, lập tức phát ra trận trận thanh âm "Tư tư", bốn phía lập tức dâng lên mảng lớn hơi nước màu trắng.
Hoàng Đình thì một tay đẩy tới trước người, một cái vòng ngọc màu xanh trên cổ tay nàng sáng lên một mảnh hào quang, ở trước người ngưng tụ ra một tấm chắn hình tròn, ngăn trở Hỏa Mãng.
Hai người vừa mới ngăn cản Hỏa Mãng, mặt đất dưới thân bắt đầu kịch liệt lay động, từng sợi dây leo màu đen tráng kiện phá đất chui lên, điên cuồng quấn tới hai người.
Thẩm Lạc và Hoàng Đình đều vội vàng không kịp chuẩn bị, liền bị dây leo màu đen quấn chặt lấy thân thể, lúc này hắn mới phát hiện trên dây leo kia, thình lình sinh trưởng từng cây gai nhọn, đâm rách làn da còn kèm thêm một loại thiêu đốt mãnh liệt.
Lông mày hắn hơi nhíu lại, một tay phất lên, Thuần Dương Kiếm Phôi bay lượn ra, ở chung quanh hắn toả ra một mảnh kiếm quang dày đặc, trong nháy mắt chặt đứt tất cả những dây leo kia.
Còn không đợi hắn thở ra một hơi, hai đầu Hỏa Mãng mới bị đánh lui không giữ quy tắc quy nhất, hóa thành một Hoả diễm cự nhân cao khoảng ba trượng, đầu sinh sừng nhọn, trong tay khua lên một thanh hỏa diễm trường kiếm, chém xuống đầu hắn.
Ngay lúc Hỏa Diễm Cự Nhân hiện ra hình người, ba động khí tức một mực ẩn nấp rốt cuộc phóng thích ra, rõ ràng là Xuất Khiếu sơ kỳ.
Thẩm Lạc không dám coi thường, lần nữa vung tay lên, trong tay áo lập tức loé lên kim quang, trên Long Giác Chuỳ đại phóng kim quang, vang lên một tiếng long ngâm, từ đó bay lượn ra, va chạm với hỏa diễm trường kiếm.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Hỏa diễm trường kiếm bị Long Giác Chùy một kích phá tan, tràn ra mảng lớn ánh lửa, kim quang trên Long Giác Chùy cũng bị đánh xơ xác theo.
Thẩm Lạc đưa tay khẽ huy động, Thuần Dương Kiếm Phôi ở giữa không trung xẹt qua một đường cong tròn, từ đằng xa cực nhanh quay về, đâm thẳng tới ót cự nhân.
Hỏa Diễm Cự Nhân tựa như hồn nhiên không biết, nắm chặt hỏa diễm trường kiếm, hai con ngươi đen kịt kia đột nhiên sáng lên kim quang. Hoả diễm trên thân kiếm đột nhiên ngưng tụ, ánh lửa trở nên hừng hực không gì sánh được, phong diễm bên ngoài càng trở nên tựa như răng cưa, lần nữa bổ xuống Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng không sợ ngược lại còn mừng, vừa sải bước ra chính diện nghênh tiếp, cố ý hấp dẫn sự chú ý của Hỏa Diễm Cự Nhân.
Hắn đưa tay nắm chặt Long Giác Chùy, không còn khống chế cách không công kích, mà nâng lên cao, ngăn trên đỉnh đầu.
Trường kiếm trong tay Hỏa Diễm Cự Nhân trùng điệp chém xuống, một cỗ khí tức nóng rực không gì sánh được lập tức từ đối diện đè ép xuống.
Mắt thấy hỏa diễm trường kiếm sẽ chém xuống Long Giác Chùy, Thuần Dương Kiếm Phôi cũng đã xoay nhanh tới, đâm vào ót Hỏa Diễm Cự Nhân.