"Biểu ca. . ."
Thẩm Lạc nghe một tiếng khẽ gọi này, lông mày không khỏi nhíu chặt lại, hắn nắm chặt cổ tay "Nhiếp Thải Châu", trong hai mắt chớp động kim quang, chăm chú nhìn nàng.
Dưới Hỏa Nhãn Kim Tinh gia trì, Thẩm Lạc nhìn thấy toàn thân "Nhiếp Thải Châu" rõ ràng là do từng sợi tia sáng màu vàng ngưng tụ thành, trên đỉnh đầu nàng có một tia sáng tương đối tráng kiện kéo dài ra, một mực liên thông đến mi tâm của mình.
Dưới chân của hắn đột nhiên truyền đến một hồi lạnh buốt, cúi đầu nhìn xuống, hai chân đã lâm vào trong vũng lầy. Dưới đầm lầy kia có một cỗ lực lượng kỳ dị vờn quanh hai chân hắn, lôi kéo hắn xuống dưới.
Thẩm Lạc hơi hoạt động hai chân một chút, phát hiện nguồn lực lượng kia cũng không quá mạnh, nên cũng không nóng lòng rút ra, mà nhìn sang Thanh Lư bên kia.
Khác với tình trạng Thẩm Lạc lún vào đầm lầy bên này, giờ phút này nửa người Thanh Lư đã chìm vào trong đầm lầy, mà trên mặt gã vẫn thủy chung treo nụ cười mừng rỡ tự mãn, không phát giác được chính mình đang ở hiểm cảnh.
Mà bóng người vờn quanh kia cũng không biến mất, phía trên có từng sợi tia sáng màu vàng kéo dài ra, toàn bộ nối với mi tâm Thanh Lư.
Cùng lúc đó, trên thân Thanh Lư lại có từng luồng từng luồng ba động hồn lực, đang không ngừng tràn ra ngoài.
Trong nháy mắt Thẩm Lạc hiểu ra, độc chướng khí trong Dục Vọng chiểu trạch này cũng không làm thương tổn cơ thể, nhưng có thể dẫn động thần hồn, hơi không cẩn thận sẽ xâm nhập hồn lực người tiết ra ngoài, cũng bởi vì sở niệm trong lòng mà tạo ra huyễn tượng hư vô.
Huyễn tượng này duy trì, toàn bộ nhờ hồn lực người bị khống chế, huyễn tưởng ra cảnh tượng càng phức tạp, tiêu hao hồn lực càng khổng lồ, và sẽ lâm vào đầm lầy càng sâu, đợi đến lúc hồn lực tiêu hao sạch sẽ, sẽ khiến cho người bị khống thần hồn không cách nào duy trì, băng tán biến mất, người cũng sẽ triệt để bị đầm lầy nuốt hết, triệt để mất khỏi thiên địa.
"Còn kéo dài như vậy, gia hỏa này sẽ không chống được bao lâu nữa . . ."
Thẩm Lạc nhíu mày, cũng không nhìn "Nhiếp Thải Châu" bên cạnh, đưa tay lên trên trán quơ ua một vòng, cắt đứt sợi tơ màu vàng liên thông mi tâm mình.
Thần hồn kéo dài bị chém đứt, thân ảnh "Nhiếp Thải Châu" kia cũng theo đó trở nên hư ảo mờ mịt, tia sáng màu vàng chiếm cứ trong đó cũng trở nên hư hóa, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Ngay sau đó, tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, Hoàng Đình Kinh vận chuyển lên, hai chân đột nhiên chấn động, dưới chân quấn quanh loại lực lượng kỳ dị kia lập tức bị chấn đến sụp đổ, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, thoát khỏi ràng buộc.
Sau đó, hắn một mực bảo vệ chặt thần thức, bước nhanh đuổi theo Thanh Lư, cúi người chụp lên vai gã.
Trong huyễn cảnh, Thanh Lư vốn đang chen chúc cùng người nhà dự định bước qua đại môn phủ trạch, bỗng nhiên cảm thấy đầu vai trầm xuống, nghiêng đầu nhìn sang, đã thấy một khuôn mặt mơ hồ đang lôi kéo gã. Gã chưa phát giác được nhíu mày, muốn lên tiếng quát lớn.
Lúc này Thẩm Lạc nhìn thấy, hai mắt Thanh Lư đã trở nên thập phần ảm đạm, thân thể vốn là U Minh Quỷ Tiên cũng mờ đi, xem ra do hồn lực tiêu hao quá kịch liệt.
Thẩm Lạc vội vàng tung một chưởng chặt đứt sợi dây dẫn dắt thần hồn gã, cũng điểm ở mi tâm, giúp gã phong tỏa ngăn cản hồn lực tiết ra ngoài.
Thanh Lư chỉ thấy trước mắt chớp động hư quang một hồi, thân ảnh người nhà chung quanh bắt đầu vặn vẹo, kiến trúc xung quanh cũng sụp đổ theo, tất cả đều hóa thành điểm điểm tro tàn tiêu tán ra.
"Không, không được, chớ đi . . ." Trong lúc nhất thời gã còn chưa kịp tỉnh lại, trong miệng cuồng hô.
"Tỉnh lại!" Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, như phật môn Sư Tử Hống.
Thanh Lư cảm thấy thức hải chấn động, con ngươi cũng theo đó bỗng nhiên co rụt lại, lúc này mới triệt để tỉnh lại.
Gã vừa định động đậy, mới phát hiện hơn nửa người mình đã chìm vào trong đầm lầy, chỉ có từ lồng ngực trở lên còn lộ ra ngoài.
"Thượng Tiên, đây là . . ." Thanh Lư vừa giãy dụa, vừa hô.
"Chớ lộn xộn, ngươi vừa rồi lâm vào huyễn cảnh, kém chút hao tổn thần hồn mà chết, giờ ta kéo ngươi ra." Thẩm Lạc thấp giọng nói.
Thanh Lư nghe vậy, lúc này mới chú ý tới chung quanh đang có điểm điểm kim quang tiêu tán ra, cảm nhận được trên đó tán phát ra khí tức quen thuộc, gã cũng mơ hồ đoán được một chút.
"Thượng Tiên, đầm lầy này có thể hấp thụ lực lượng thần thức?" Gã ổn định lại tâm thần, hỏi.
"Không sai. Bất quá người ý chí kiên định thì thần hồn cường đại, sẽ không bị nó ảnh hưởng. Ngươi tuy là Quỷ Tiên, tinh tu quỷ hồn, nhưng ý chí không kiên định, khi còn sống lại chấp niệm quá nặng, mới bị lâm vào trong huyễn cảnh, ta tạm thời giúp ngươi phong bế thần hồn." Thẩm Lạc giải thích.
Ý chí Thẩm Lạc ngược lại cứng cỏi gấp trăm lần Thanh Lư, thần hồn cũng cường đại, lúc đầu đáng lẽ sẽ không lâm vào huyễn cảnh, chỉ vì nhìn trộm thần hồn Thanh Lư, mới bị chướng khí có cơ hội lợi dụng được, dẫn dắt lực lượng thần hồn của hắn ra.
"Đa tạ Thượng Tiên cứu mạng."
Giờ phút này, sắc mặt Thanh Lư đã không thể dùng từ trắng bệch để hình dung, mà có mấy phần trong suốt, gã vội vàng cám ơn.
"Không cần nói nhảm nhiều lời, một hồi ta kéo ngươi ra, ngươi cũng vận chuyển pháp lực đến hạ thân, tận lực phối hợp ta bài trừ gạt bỏ cỗ lực lượng dây dưa kia." Thẩm Lạc nói.
Thanh Lư không nói gì nữa, chỉ trùng điệp gật đầu nhẹ.
Lúc này Thẩm Lạc ngồi xổm xuống, một tay đặt trên mặt đầm lầy ướt át, một tay bắt lấy bả vai Thanh Lư, đột nhiên quát:
"Ngay lúc này, lên!"
Trong lúc hắn hô, bàn tay đặt trên mặt nước bấm niệm pháp quyết, vận chuyển công pháp vô danh, khống chế nước trong đầm lầy kịch liệt chấn động, xông lên phía trên mặt nước. Mà trên cánh tay bắt lấy bả vai Thanh Lư cũng hiển hiện từng mảnh Kim Lân, năm ngón tay trong nháy mắt hóa thành vuốt rồng, ra sức kéo lên.
"Ầm" một tiếng vang trầm từ dưới đất truyền đến.
Một cỗ sóng nước màu đen phóng lên tận trời, thân ảnh Thanh Lư cuốn theo trong đó, bay thẳng vào không trung.
"Chẳng lẽ ta đoán sai. . ." Thẩm Lạc thấy thế, lông mày không khỏi nhíu một cái.
Ý niệm trong lòng hắn chưa kịp rơi xuống, mặt đất đầm lầy sóng nước phía dưới bỗng rung mạnh không thôi, một thân ảnh vô cùng to lớn chui ra từ mặt đất, lật bùn nhão trong phương viên mấy trăm trượng lên, mở ra miệng lớn thôn thiên, táp tới Thẩm Lạc cùng Thanh Lư phía trên.
Trên thân Thẩm Lạc loé lên độn quang, người đã xông lên cao trăm trượng, lúc này hắn mới thấy rõ thân ảnh con cự thú kia, rõ ràng là một đầu niêm ngư tinh quái to lớn toàn thân đen kịt.
Trong miệng lớn thôn thiên của nó mở ra có trận trận sương mù màu đen phun ra ngoài. Thẩm Lạc bị nhiễm, liền cảm giác thức hải khuấy động một hồi, một cỗ lực lượng thần thức không tự chủ được từ chỗ mi tâm tiết ra ngoài.
Mà Thanh Lư giữa không trung, sắc mặt càng trắng bệch, toàn thân như cái sàng, khắp nơi đều có lực lượng thần thức đứt quãng tản mạn ra, như từng sợi sương mù khuếch tán ra bốn phía.
Tiếp tục như vậy, không cần Niêm Ngư Tinh nuốt gã vào bụng, thân thể u hồn của gã cũng sẽ không còn tồn tại.