Bạch Xuyên nhấc chưởng khẽ hấp, hút hồ lô màu tím trên mặt đất vào trong tay, nhìn chằm chằm ba người Tôn bà bà một chút, tiếp đó xoay người sang chỗ khác, thân hình mơ hồ trốn vào trong âm ảnh, biến mất không thấy. Liễu Phi Tự thấy thế, lập tức đuổi theo, nhưng chỉ nhận ra một cỗ sóng pháp lực, không còn thấy tung tích Bạch Xuyên. "Lại để hắn chạy." Nàng hung hăng giậm chân một cái, tức giận nói. "Mặc kệ hắn, xem thương thế Phi Yến trước đã." Tôn bà bà hô....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.