"Ngẫu nhiên đến đây? Xem ra Thẩm đạo hữu là nhàn rỗi vô sự, tới Đông Hải uyên này đi dạo nha?" Văn Thù Bồ Tát tựa hồ không ưa thích Thẩm Lạc, mở miệng chính là đắc tội với người. "Nơi này cũng không phải là chỗ có chủ, Thẩm mỗ tới đây đi dạo có gì không thể, mấy vị không phải cũng tới rồi sao?" Thẩm Lạc không nhanh không chậm trả lời. Ngữ khí Văn Thù Bồ Tát trì trệ, thần tình trên mặt không thay đổi gì, trong mắt lại nổi lên từng tia buồn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.