"Đồ vật trên giá, nếu không sợ bị Hắc Sơn động tay chân, thì ngươi tự đi lấy đi." Thẩm Lạc thuận miệng nói.
Mặc dù được Thẩm Lạc cho phép, nhưng nghe xong lời này, Thanh Lư lại có chút do dự.
Thẩm Lạc không quản gã, lấy quyển trục bằng da kia mở ra, liền thấy trên đó giống như là hình xăm, vẽ một tấm đồ văn trận đồ thập phần phức tạp, phía trên tung hoành chừng mấy ngàn đường cong.
Một bên địa đồ, ngược lại viết mấy chữ cổ triện to: "Địa Ngục Mê Cung Đồ".
Thẩm Lạc nhìn chằm chằm địa đồ, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Địa đồ này cũng không viết ngoáy, thậm chí có thể nói là thập phần cẩn thận, nhưng trên đó lại không đánh dấu chính xác con đường tiến tới, nhìn tựa hồ bản đồ chỉ vẽ một tấm địa hình.
Đồng thời đồ này hết sức phức tạp, Thẩm Lạc tùy tiện liếc qua, liền thấy mấy chục chỗ giao lộ giăng khắp nơi, đường cong rắc rối phức tạp như mạng nhện.
Hắn đang muốn cẩn thận nhìn thêm, bỗng nhiên thần sắc khẽ biến.
"Bị phát hiện. . ."
Thanh Lư còn đang do dự không quyết định, bên ngoài đã truyền đến trận trận tiếng gió gào thét, sắc trời vốn u ám không ánh sáng bỗng càng trở nên âm trầm.
"Ầm" một tiếng vang trầm!
Một bóng người trùng điệp đáp xuống đất, rơi vào trong sân quỷ trạch.
Thẩm Lạc thu hồi Địa Ngục Mê Cung Đồ, quay người đi ra mật thất, mà Thanh Lư sau lưng lại xoắn xuýt một hồi, nhưng vẫn ngoan tâm, cuốn tất cả mọi thứ trên giá gỗ vào.
"Lần này không chết cũng phải chết rồi, mặc kệ nó. . ." Gã khẽ quát một tiếng, chủ động đuổi theo Thẩm Lạc.
Chờ gã đuổi kịp Thẩm Lạc, liền thấy tiền viện có một bóng người màu đen cao lớn vọt ra.
"Thượng Tiên, đừng dây dưa với hắn, một khi dẫn tới Cửu Minh, sẽ trễ. . ."
Thẩm Lạc quay đầu nhìn Thanh Lư một chút, có chút ngạc nhiên thấy gã nhắc nhở.
"Hay ya, ở chỗ này nén giận cũng không phải ngày một ngày hai, lần này Thượng Tiên nháo lớn như thế, ta cơ bản không còn đường sống. Chỉ cầu Thượng Tiên mang ta cùng đi, trên đường ta còn có chỗ hữu dụng." Thanh Lư lộ vẻ bất đắc dĩ, giải thích.
Thẩm Lạc nghe vậy, do dự một chút, ống tay áo cuốn một cái, liền nửa giam cầm gã, nửa cuốn lấy Thanh Lư, thân hình mở ra, bay thẳng lên không trung.
"Chạy đi đâu. . ."
Một tiếng cuồng hống giận dữ từ phía dưới truyền đến, mây vàng trên bầu trời cũng khuấy động cuồn cuộn theo.
Một mặt quỷ to lớn vô cùng vặn vẹo nổi lên, cơ hồ giống như đúc Thẩm Lạc thấy năm đó.
Lúc này khí tức trên mặt quỷ này so với năm đó đã cường thịnh hơn rất nhiều, chỉ là trên đó tán phát cuồn cuộn ma khí, đã ép tới Thanh Lư chống đỡ không được.
Mặc dù cùng là Chân Tiên kỳ, chênh lệch một tiểu cảnh giới, nhưng thực lực giữa hai bên khác nhau giống như trời vực.
Bất quá, bây giờ Thẩm Lạc từ lâu đã không còn là kẻ yếu chỉ có thể cuống quít chạy trốn như năm đó, cần nhờ Câu Hồn Mã Diện hi sinh mới có thể sống tạm kia, nếu không phải không muốn ở chỗ này chậm trễ thời gian, hắn thậm chí muốn giết chết Hắc Sơn lão yêu này.
Thẩm Lạc nắm đơn quyền, Hoàng Đình Kinh âm thầm vận chuyển, toàn thân pháp lực cuồn cuộn lưu động, quanh thân ẩn ẩn hiện ra quang trạch kim ngọc, nương theo một tiếng long ngâm rõ to, đánh tới mặt quỷ dữ tợn kia.
Chỉ thấy một đạo long ảnh màu vàng tựa như từ sau lưng hắn chui ra, thuận theo cánh tay của hắn bay thẳng tới, hóa thành một đạo quyền ảnh màu vàng, nhập vào trong mặt quỷ.
"Ầm ầm" một tiếng nổ đùng truyền đến.
Trên bầu trời, một vòng kiêu dương màu vàng nổ tung, vạn đạo kim quang bắn ra, trong nháy mắt đánh vỡ mặt quỷ dữ tợn kia, mây vàng cuồn cuộn cũng bị đánh ra một khe hở khổng lồ, phảng phất bầu trời cũng nứt ra.
Hắc Sơn lão yêu phía dưới vừa mới phi thân lên muốn đuổi theo, lập tức bị thương nặng, miệng phun máu tươi rơi xuống.
Thanh Lư được Thẩm Lạc kéo theo sau lưng, thấy cảnh này, cũng chấn kinh vạn phần. Thẩm Lạc chỉ cách không một quyền đã đánh vỡ thần thông Hắc Sơn lão yêu, chỉ dựa vào phản phệ vậy mà có thể khiến cho y bị thương nặng.
Thẩm Lạc ngược lại không quản chuyện này, kéo theo Thanh Lư xông ra hư không mây vàng bao phủ.
Hai người vừa mới bay ra, trong lòng Thẩm Lạc đột nhiên đại chấn, đối diện bỗng có một cỗ lực lượng cường hãn phong cách cổ xưa ép xuống, một bàn tay màu đen lớn trăm trượng đập xuống bọn hắn.
"Không tốt, Cửu Minh tới. . ." Thanh Lư kêu một tiếng, cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.
Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, trên thân tăng vọt kim quang, một tầng tháp ảnh màu vàng nổi lên, trực tiếp nghênh đón cự chưởng che trời kia.
"Ầm" một tiếng vang trầm.
Tháp ảnh màu vàng kịch liệt chấn động, dù có nó ngăn cản, một cỗ cự lực bàng bạc mênh mông vẫn như biển vẫn ép xuống, liên tục không ngừng đè ép hai người Thẩm Lạc.
Toàn thân Thẩm Lạc đại phóng kim quang, đón cự lực lù lù bất động kia, chỉ là quần áo trên người hắn bị cường phong áp đè sát vào thân, làn da mặt cũng rung động theo. Thanh Lư phía dưới càng khó mà chịu đựng, khóe miệng tràn ra máu tươi, cảm thấy thần hồn tựa như chấn động theo.
Cả tòa kim tháp và hai người Thẩm Lạc cùng bị cỗ trọng áp này ép một lần nữa rơi xuống.
Hắc Sơn lão yêu thấy thế, vội đuổi theo.
Cổ tay Thẩm Lạc chuyển một cái, Trấn Hải Tấn Thiết Côn chợt nắm trong tay, làm bộ muốn giết ra.
Chỉ nghe thanh âm Thanh Lư truyền đến: "Thượng Tiên, không thể địch lại, Hoàng Tuyền cũng là một trong cửa vào mê cung Địa Phủ, đi nơi đó."
Thẩm Lạc liếc lên phía trên, trong hư không có một đạo ma ảnh phá không bay tới, rơi xuống phía hắn.
Do dự một chút, hắn đưa tay ném tới, ném Thanh Lư xuống phía vòng xoáy màu vàng ở trung tâm hồ nước.
"Ta. . ."
Thanh Lư thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không thể làm gì.
Trước mắt gã đã cùng Thẩm Lạc gắt gao buộc chặt cùng nhau, không đi theo cũng chỉ còn lại một con đường chết.
Thẩm Lạc ném Thanh Lư ra, trong nháy mắt thân hình chuyển động, Trấn Hải Tấn Thiết Côn trong tay vung lên. Bát Thiên Loạn Bổng đánh ra hư không bốn phía, từng đạo bổng ảnh ngưng tụ không tan không ngừng hiển hiện trong hư không, lại không ngừng dung hợp.
Thấy thân ảnh Cửu Minh sắp rơi xuống, tất cả bổng ảnh rốt cuộc hợp lại làm một, hóa thành một vệt kim quang cuồn cuộn ngưng thực thành cự côn, cùng Trấn Hải Tấn Thiết Côn trong tay Thẩm Lạc hợp làm một thể, mãnh kích ra.
Chỉ thấy bổng ảnh màu vàng bay lên trên không, không khí xung quanh phảng phất bị ép lại, từng luồng từng luồng kình phong điên cuồng tuôn về hướng Thẩm Lạc. Hắc Sơn lão yêu vốn định tập sát Thẩm Lạc cũng bị nguồn sức mạnh này hút một cái, thân hình mất khống chế lao về phía Thẩm Lạc.
Bổng ảnh màu vàng cùng thân ảnh trên bầu trời rơi xuống va chạm nhau, lập tức nổ tung trên không như mặt trời chói chang, toả ra vạn đạo quang mang.
Trong một tiếng nổ đùng, bổng ảnh màu vàng vỡ vụn trước, nhưng cỗ khí thế một đi không trở lại kia bộc phát ra, ngạnh sinh đánh cho chân thân Cửu Minh bay ra sau ngàn trượng.
Cùng lúc đó, mặc dù thân thể Thẩm Lạc rung mạnh, hai chân vẫn đạp đứng tại chỗ, tất cả mặt đất băng liệt, hiện ra đạo đạo vết nứt như mai rùa. Trong nháy mắt Hắc Sơn lão yêu bị hút tới trước người, hắn tung một quyền nện xuống y.
Trên đầu quyền quấn quanh kim quang, dù hắn chưa kịp vận chuyển Hoàng Đình Kinh toàn lực nện xuống, nhưng vẫn đánh cho huyết nhục nửa người Hắc Sơn lão yêu bạo liệt ra, khảm trực tiếp vào dưới mặt đất.