Thẩm Lạc im lặng, vạch về hướng lư hương một cái, cây hương dài trong lò hương lập tức bị chém đứt đoạn đầu, đầu nhang sáng lên ánh lửa màu đỏ tươi, từ từ hơi khói bốc lên không trung.
Hắn đi ra đại điện, bước về hướng hậu viện, vừa đi ra khoán môn kia, cả người liền cứng ngay tại chỗ.
Trên quảng trường đá trắng cách phía trước không xa, chỉnh chỉnh tề tề xây lên một toà kinh quan cao cỡ nửa người, từng đầu người máu me đầm đìa xếp chồng lên nhau, khiến cho người nhìn thấy sống lưng phát lạnh.
"Hồ Vương. . ."
Thẩm Lạc liếc mắt liền thấy, ngay đỉnh kinh quan đầu người kia, thình lình chính là đầu Vạn Tuế Hồ Vương.
Cặp mắt của lão vẫn mở to, dù trong mắt đã không còn sinh cơ, nhưng loại khí tức oán hận kia lại ngưng tụ không tan.
"Hồ Vương tiền bối. . . Ngài đang oán hận ai đây?" Thẩm Lạc thở dài.
Tầm mắt của hắn di chuyển, nhìn lại phía sau, nơi đó đứng lặng một gốc cổ thụ cao hơn mười trượng, thân cây đã chết héo, không còn chút nửa điểm sinh khí.
Nhân Sâm Thụ. . .
Mà giờ khắc này, trên chạc cây cổ thụ kia, từng sợi dây mây dựng thẳng, phía trên thình lình treo từng bộ thi thể.
Thẩm Lạc liếc nhìn qua, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, Hồng Hài Nhi, Ngọc Diện công chúa, Ngọc nhi. . . Từng khuôn mặt quen thuộc, tất cả đều thình lình xuất hiện ở đó.
"Sao lại thế. . ."
Song quyền Thẩm Lạc nắm chặt, lông mày nhăn lại thành cục, toàn thân không ngừng run rẩy.
Hắn cảm thấy chưa từng phẫn nộ như thế, trong lòng sát ý ngập trời.
"Là Ma tộc, nhất định là Ma tộc, thế nhưng vì sao. . . Vì sao bọn họ bị tập kích? Chẳng lẽ. . . Xi Vưu thức tỉnh?" Trong lòng Thẩm Lạc đột nhiên nhảy lên một cái.
Hắn nhìn huyết dịch những thi thể kia còn chưa ngưng kết, còn đang rơi "Tí tách", cưỡng ép mình tỉnh táo lại.
"Không thấy Trấn Nguyên Tử, cũng không thấy Ngưu Ma Vương, bọn họ còn chưa chết. . . Thế nhưng bọn họ đi nơi nào? Bọn họ còn có thể đi nơi nào?" Thẩm Lạc tự hỏi.
Trong lòng của hắn suy nghĩ, một sợi thần niệm bay vào trong Thiên Sách.
Thẩm Lạc xuyên không về hiện thực, hoàn toàn không hiểu tình huống nơi đây, chỉ có thể tiến vào không gian Thiên Sách liên hệ bọn Lôi đạo nhân.
Nhưng mà, sau nửa canh giờ, thần niệm Thẩm Lạc rời khỏi Thiên Sách, thần sắc càng trở nên ngưng trọng.
Không liên lạc được. . . Mặc kệ là Lôi đạo nhân, hay là Hoa đạo nhân, hắn không liên lạc được ai cả.
Tình huống so với hắn đoán, càng thêm hỏng bét.
Đúng lúc này, thần thức của hắn bỗng nhiên chấn động, đã nhận ra một tia khí tức không giống trước.
"Sao lại như vậy?"
Trong lòng Thẩm Lạc đột nhiên run sợ, ánh mắt lập tức dời xuống, nhìn về hướng dưới cây Nhân Sâm Thụ đã chết héo kia, ngay gần rễ cây bỗng lộ ra một đoạn châu trâm.
"Không, không thể. . ." Thẩm Lạc hoảng hốt.
Châu trâm kia, khí tức kia. . . Sẽ không sai, là nàng, là nàng sao?
Trước đó Thẩm Lạc chưa bao giờ nghĩ tới, mộng cảnh ngàn năm sau, còn có thể nhìn thấy nàng?
Châu trâm kia đúng là năm đó lần đầu hắn tiến về Phổ Đà sơn tặng nàng, Thẩm Lạc sẽ không nhìn lầm.
Lần này, tim của hắn cũng có chút luống cuống.
Thẩm Lạc vọt tới dưới cây, đào ra một mảnh bùn đất, nơi đó lộ ra một cây châu trâm và một đoạn quần áo.
Hắn cầm châu trâm lên, nắm ở trong lòng bàn tay, chần chờ thật lâu, mới dám kéo lấy đoạn quần áo kia.
Hắn sợ hãi, thậm chí không dám dùng thần niệm xem kỹ, hắn sợ dưới quần áo kia là thi thể của Nhiếp Thải Châu.
Cánh tay Thẩm Lạc cứng ngắc, chậm rãi kéo lên, một đoạn quần áo màu xanh lam bị rút ra.
Cũng may, không có thi thể.
Cổ họng Thẩm Lạc khô chát, trong lòng thở dài một hơi.
Hắn nâng…quần áo lên xem kỹ, phía trên dùng máu tươi viết một hàng chữ: "Nếu không phải ngươi, không cần tìm kiếm, một mình đào mệnh, nếu là ngươi. . ."
Nếu là ngươi, phía sau không còn, không viết ra, tựa hồ nàng cũng không biết, nên viết như thế nào.
Trong lòng Thẩm Lạc biết rõ, câu nói này tất nhiên là lưu lại cho hắn, chỉ là lời nói này chứa hàm nghĩa, hắn lại không hiểu.
Nếu như không phải ta, đừng tới tìm nàng, vậy nếu như là ta, bất luận thế nào cũng phải đi tìm nàng.
Thẩm Lạc im lặng thu hồi đoạn quần áo kia, lại nhìn châu trâm trong tay một chút, thu tất cả vào trong ngực.
Tầm mắt của hắn lệch đi, nhìn về phía sau. Một đám gia hoả toàn thân tản ra ma khí màu đen, chẳng biết lúc nào lặng yên xông tới.
"Hắc hắc, quả nhiên còn có cá lọt lưới, chờ thời gian lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí, chỉ tiếc tu vi không cao." Cầm đầu là một nam tử Ma tộc có khuôn mặt xấu xí, vai khiêng đại đao chém đầu, cười lạnh nói.
Khí tức trên thân gã không yếu, là Chân Tiên trung kỳ, mà giờ khắc này Thẩm Lạc đè ép khí tức trên thân, chỉ lộ ra ngoài là Xuất Khiếu kỳ.
Mà Ma tộc đi theo sau gã, phần lớn là xuất Khiếu và Đại Thừa kỳ, xem qua liền biết, đều là loại gia hoả chờ sau đại chiến kết thúc đi thu thập như kền kền linh cẩu ăn đồ mục nát.
Thẩm Lạc chậm rãi đứng lên, nhìn về phía đám người kia, ánh mắt tĩnh mịch.
Thủ lĩnh ma tộc kia tựa hồ nhận ra có vẻ không thích hợp, nhưng vẫn quát lớn: "Giết hắn."
Sau một tiếng lệnh, mấy chục Ma tộc sau lưng gã nhao nhao vọt tới trước, nhào tới Thẩm Lạc.
"Điện Thương Hải."
Thẩm Lạc quát nhẹ một tiếng, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, một tầng hơi nước hỗn hợp cùng một tầng khí tức cực hàn trong nháy mắt vọt mạnh tới trước.
Tựa như luồng không khí lạnh bay qua, những Ma tộc phóng tới kia đều duy trì tư thế vọt tới, bị băng phong ngưng kết ngay tại chỗ, hóa thành từng tòa băng điêu.
Thẩm Lạc từng bước một đi tới tên thủ lĩnh kia, đưa tay gõ nhẹ lên toà băng điêu Ma tộc đầu tiên.
"Rắc" một tiếng vang giòn.
Tất cả Ma tộc đông lại, đều không ngoại lệ, vỡ thành vụn băng, bị ông tay áo Thẩm Lạc cuốn qua, triệt để biến thành bột mịn.
Còn sót lại tên thủ lĩnh ma tộc kia, hai chân cũng bị đông cứng, nhưng không bị Thẩm Lạc tiện tay giết chết.
"Ngươi, ngươi. . . Ngươi là Thái Ất Chân Tiên. . ." Gã lộ vẻ hoảng sợ, làm sao cũng không ngờ sau một trận đại chiến như thế, còn có Thái Ất Chân Tiên sống, còn dám một mình đến tận đây.
Thẩm Lạc không nói nhảm với gã, thân hình trong nháy mắt đi tới trước người gã, chỉ một cái, đâm vào mi tâm của gã.
Sau một khắc, lực lượng thần niệm Thẩm Lạc không hề cố kỵ tràn vào thức hải tên thủ lĩnh Ma tộc kia, không chút kiêng kỵ dò xét bên trong.
Bất quá một lát, "Ầm" một tiếng vang trầm truyền đến.
Thức hải thủ lĩnh ma tộc, căn bản không chịu nổi thần niệm của Thái Ất Chân Tiên, trực tiếp nổ tung.
"Bỏ chạy về Địa Phủ à?" Thẩm Lạc thu tay lại, lông mày nhíu chặt, thì thào nói.
Ngẫm lại, trong lòng Thẩm Lạc hiểu rõ, Ngũ Trang quan đã coi như là một tòa pháo đài cuối cùng của Nhân tộc, nếu bị công phá, Dương gian này còn có nơi nào cho bọn họ dung thân, bỏ chạy về Minh Phủ cũng không có gì kỳ quái.
Bất quá, Thẩm Lạc còn nhớ rõ, lúc trước nhập mộng từng từng tiến vào Minh Phủ, chính ở chỗ này gặp Câu Hồn Mã Diện, đồng thời cùng bị Hắc Sơn lão yêu truy sát.
"Nếu vậy, Địa Phủ hẳn đã sớm luân hãm mới đúng, hẳn là đã đoạt lại rồi?" Trong lòng Thẩm Lạc kinh ngạc.
Bất quá, kinh ngạc thì kinh ngạc, Địa Phủ này có nên xông vào hay không?
Địa Phủ, nói đến cũng coi là một phương tông môn, lấy Địa Tạng Vương Bồ Tát là tôn thượng, thu nạp các loại tu sĩ Quỷ Đạo cùng Quỷ Tiên, Chung Quỳ cùng Thập Điện Diêm Quân đều thuộc địa bàn quản lý của Quỷ Tiên.
Năm đó hắn tiến vào Địa Phủ, là mộng cảnh đưa hắn vào, trước mắt hắn muốn tiến về Địa Phủ, Thẩm Lạc không biết phải xuất phát từ đâu.
Nhớ kỹ năm đó Mã Diện đã kể một chút tình huống liên quan tới Địa Phủ, nhưng nói không sâu. Lúc ấy Thẩm Lạc cũng không nghĩ tới sẽ chủ động đi Địa Phủ, lúc đó chủ yếu làm sao triệu hoán Mã Diện từ Địa Phủ ra mà thôi.