Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm thấp, một cỗ quái phong màu vàng không biết từ chỗ nào nổi lên. Sau một lát liền biến thành tiếng gió rít gào, bao phủ toàn bộ trời đất.
Sắc trời cũng không sáng sủa, liền hoàn toàn trở thành một mảnh lờ mờ, không khác đêm tối bao nhiêu.
Sương mù ở bốn phía bị quái phong cuốn theo, như một bức tường bằng khí cuồn cuộn di động. Nó mang theo lực lượng cực lớn, thổi đến mức khiến Thẩm Lạc gần như không cách nào đi lại bình thường.
Rơi vào bước đường cùng, hắn đành phải cố chống lại gió lớn, từng bước một đi vào trong chùa cổ.
Vừa đi vào tới sơn môn, Trước mặt Thẩm Lạc là một thi thể không đầu, thân hình mập mạp đang ngồi xếp bằng. Trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, theo bản năng muốn vận chuyển dương cương chi khí để hộ thân.
Nhưng khi hắn nhìn rõ ràng lại, mới phát hiện thi thể kia trong tay còn nắm chặt một chuỗi phật châu, rõ ràng là một tượng phật Di Lặc làm bằng bùn.
Thẩm Lạc vòng qua sau lưng tượng phật, liền thấy một tượng thần mặc giáp toàn thân đen kịt, trong tay cầm Hàng Ma Xử đứng quay lưng lại với hắn. Nó đúng là Hộ Pháp Thần Vi Đà, có điều chỗ hai mắt trống không, nhìn càng thêm dữ tợn.
"Quấy rầy, đã quấy rầy. . ." Thẩm Lạc một bên giơ lên một chưởng, bên kia thì thấp giọng nói.
Bản thân là người tu hành, mặc kệ là phật hay là đạo, cũng nên kính trọng ba phần.
Thẩm Lạc đi xuyên qua sân nhỏ đầy lá rụng và kinh tràng sụp đổ đình viện, liếc mắt liền thấy được bên trong Đại Hùng bảo điện, ở phía ngoài quan sát thì thấy vẫn tương đối hoàn chỉnh. Chỉ có điều cửa sổ có nhiều chỗ hư hại, bên trong mơ hồ lại có ánh lửa lóe lên.
"Có người?" Thẩm Lạc lông mày nhíu lại, cẩn thận đi tới.
Sau khi hắn đến gần, không có lập tức đi vào, mà dựa theo chỗ rách nơi cửa sổ quan sát bên trong một chút.
Chỉ thấy trong điện cỏ khô đầy đất, chính giữa trên thần tọa bố trí, cũng không phải tượng thần của Phật Tổ hay Bồ Tát, mà là tượng thần ba đầu cổ quái. Trong tay nó nắm lấy đồ vật bộ dáng như xẻng sắt, nhìn hơi buồn cười.
Thế nhưng việc này cũng không tính kỳ quái, dân gian vốn cung phụng thần ở địa phương theo thói quen, nên không chừng là một người khi còn sống làm chuyện cứu khổ cứu nạn hay công đức thiện nhân. Sau khi chết lại được đúc Kim Thân, trở thành Nhục Thân Phật.
Tại dưới chân của tượng thần, một đống cỏ khô trải thành một chiếc giường chiếu đơn giản, phía trên nằm một người mái tóc tán loạn, toàn thân rách rưới tên ăn mày. Gã nghiêng người hướng vào phía trong ngủ một cách say sưa.
Cách đó không xa, một người đàn ông xấu xí đang ngồi, người thấp bé nhưng khỏe khoắn mặc áo ngắn vải thô, đầu bị ghẻ lở. Bên hông người này còn dắt lấy một thanh rìu ngắn màu đen, bên cạnh có hai bó củi, dường như là một người tiều phu.
Góc tường gần bên trong đại điện, rất nhiều gạch cũ nát, sụp đổ xuống thành một cái hố to, bên trong tích lũy thành bãi nước mưa đen ngòm.
Thẩm Lạc ở bên ngoài nhìn một lúc lâu, thấy hai người bên trong vẫn không có phát hiện hắn tồn tại, liền đẩy cửa ra đi vào.
Cũ nát cửa điện lúc đẩy vào vang lên âm thanh "Kẹt kẹt" cực lớn, sau khi mở ra lập tức có một cỗ hoàng phong thổi vào theo, làm đống lửa trên mặt đất bị thổi đến "Hô hô" chập chờn.
Lúc này tên tiều phu mới chú ý tới Thẩm Lạc, nhìn hắn toàn thân đều là vết máu, thân thể không khỏi lui lại về sau co rụt, thần sắc sợ hãi hiện rõ trên mặt.
"Lão ca đừng sợ, bên ngoài gió lớn, ta tiến đến tránh một chút, gió ngừng thổi liền đi." Thẩm Lạc cười cười, quay người đóng cửa điện lại, không khỏi cau mũi một cái.
Trong điện mùi thực sự không dễ ngửi, khắp nơi tràn ngập một cỗ ẩm ướt hư thối hương vị.
Tiều phu thấy hắn tựa hồ không có ác ý, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nịnh nọt khiếp đảm, tay đưa ra làm tư thế mời ngồi.
Thẩm Lạc liếc qua tên ăn mày, thấy gã vẫn như cũ ngủ say sưa, hình như không biết có người khác tiến đến. Hai tay của hắn khép lại trong tay áo, yên lặng đi đến đống lửa phía bên phải, ngồi xuống.
Tiều phu trộm quan sát Thẩm Lạc một chút, liền vội vàng dời đi ánh mắt, thần sắc khẩn trương, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Thẩm Lạc cũng không có ý tứ muốn nói chuyện, mắt nhìn chung quanh một vòng, liền nhìn chằm chằm đống lửa đến sững sờ xuất thần.
Đúng lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên chuyển động, nhìn về phía cửa điện.
Ngay sau đó, liền nghe âm thanh "Soạt" vang lên, hai phiến cửa gỗ đại điện bị người dùng sức mạnh đẩy ra. Sau đó bảy, tám tên thanh niên trai tráng hộ vệ thân mang trang phục, lưng đeo đao kiếm lập tức vọt vào.
Ở tại phía sau hộ vệ, một thanh niên mặt đen mặc giáp lưới che toàn thân, cùng với một lão giả tóc xám mặc áo bào gấm màu nâu sánh vai đi đến. Tại phía sau bọn họ còn đi theo tầm mười tên nam tử mặc trang phục người hầu.
Những hộ vệ này tiến vào đại điện, nhìn thấy trong điện đã có người, không nói lời gì, lập tức đồng loạt rút ra đao kiếm, từng người thần sắc khẩn trương như gặp phải đại địch.
Tên lão giả tóc xám liền tranh thủ lui lại, núp sau lưng thanh niên áo đen, có vẻ là thủ lĩnh của đám hộ vệ kia.
Trong lòng lão lo sợ bất an nhô ra non nửa khuôn mặt, nhìn tiều phu và Thẩm Lạc, dò xét ba người một lần.
Thẩm Lạc thấy được thân ảnh của những người này liền quay ra phía ngoài nhìn một cái, mơ hồ nhìn thấy trong tiền viện có xe ngựa dừng lại, giống như là thương đội cỡ nhỏ đi ngang qua.
"Các ngươi là ai?" Tên thanh niên mặt đen kia hai mắt khẽ híp một cái, mũi kiếm chỉ hướng Thẩm Lạc, quát hỏi.
Trên người hắn vết máu thực sự có chút chói mắt.
Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng khẽ giật mình, đang nghĩ ngợi nên giải thích như thế nào. Thì bên cạnh tiều phu đã quỳ rạp xuống đất, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Đại gia, đại gia. . . Ta cũng chỉ là tiều phu đốn củi trong thôn, trên thân không có tiền tài, xin ngài tha mạng, tha mạng a. . ." y một bên không ngừng cầu xin tha thứ, một bên dập đầu không ngừng, đúng là coi những người này là cướp đường, cường đạo.
Ngược lại tên ăn mày kia, ngủ say giống như chết, cho dù trong điện có động tĩnh lớn đến như vậy, vẫn nằm yên không nhúc nhích, dường như còn chìm ở trong cơn mơ.
Thanh niên mặt đen nghe tiều phu nói vậy, nhưng căn bản không để ý tới, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ, ánh mắt càng dừng lại nhiều ở trên người Thẩm Lạc.
"Trên đường gặp nạn, may mắn giữ được cái mạng, mới chạy trốn tới nơi này." Thẩm Lạc thấy thế, bất đắc dĩ giải thích nói.
"Đắc tội rồi." Thanh niên mặt đen thần sắc không thay đổi, vẫy vẫy tay.
Một tên hộ vệ khác ở bên cạnh, lập tức bưng ra cái la bàn hình tròn to bằng một bàn tay, đưa tới trên tay của gã.
Thẩm Lạc dò xét một chút, liền phát hiện la bàn kia kiểu dáng phong cách cổ xưa, giống như được đồng thau rèn đúc. Phía trên trung tâm kim đồng hồ còn khảm nạm lấy một khối ngọc thạch xám trắng cỡ ngón cái, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một đám nhỏ khí thể màu trắng.
"Nguyên thạch. . ." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng một tiếng.
Sau đó thanh niên mặt đen kia một tay siết chặt chuôi kiếm, một tay bưng la bàn, hướng phía phương hướng của hắn lung lay, ánh mắt của những người khác cũng liền dõi theo Thẩm Lạc
La bàn đối với hắn ngừng một lát, phía trên kim đồng hồ không nhúc nhích tí nào, nhìn không dị dạng gì.
Thanh niên mặt đen ánh mắt chớp lên, mang la bàn dời về phía tên ăn mày đang ngủ dựa vào thần tọa, nhưng đồng dạng không có chuyện gì phát sinh.
Đám người thương đội thấy thế, mọi người phần lớn đều sắc mặt buông lỏng.
Nhưng ngay khi la bàn phương hướng chỉ về phía tên tiều phu quỳ dưới đất kia, kim đồng hồ lại đột nhiên mất khống chế giống như điên cuồng chuyển động. Viên nguyên thạch được khảm ở giữa cũng" phanh" một tiếng bạo liệt ra.
Cùng lúc đó, một đạo bạch quang cũng từ trên la bàn bắn ra, đánh vào trên thân tên tiều phu kia.