Sắc mặt Thẩm Lạc biến đổi, vội vàng lách mình bắn ngược lại , đồng thời vận khởi Tị Thủy Quyết hộ thân, nhưng vẫn như cũ chậm một bước.
"Phốc" "Phốc" hai tiếng vang nhẹ, cánh tay phải cùng chân trái của hắn bị hai đạo ngân sắc quang nhận phi sát qua, tạo thành hai vết cắt, tiên huyết phun ra tung toé, cũng may không nghiêm trọng lắm.
Bán Nguyệt Hoàn cũng bắn ngược ra dưới luồng ngân quang đầy trời, nó run rẩy liên tục, văn trận trên bề mặt ảm đạm không ít, tựa hồ linh tính đã bị tổn thương không nhẹ.
Mà bạch quang trên cửa đá vẫn như cũ, chỉ hơi hơi ba động, lập tức liền khôi phục như cũ. Thẩm Lạc thấy cảnh này, thần tình trên mặt rốt cục triệt để trầm xuống.
Bán Nguyệt Hoàn đã là thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn hiện tại, không nghĩ tới dĩ nhiên cũng chẳng làm gì được cấm chế trên cửa đá.
Mặc dù tu vi của hắn đã tiến bộ vượt bậc, nhưng đối với cấm chế, hắn lại cực kì thiếu thốn kiến thức, ngoại trừ cách sử dụng sức mạnh phá cửa, nhất thời nửa khắc hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
"Xem ra Quan Đạo Động đối với ta không có duyên." Thẩm Lạc bấm quyết triệu hồi Bán Nguyệt Hoàn, nhíu mày lẩm bẩm nói ra.
Bất quá hắn rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng, không có duyên thì thôi vậy, không gian bên trong động phủ này khá lớn, cũng không thiếu nơi để tìm tòi bảo vật, chẳng cần quá cố chấp tập trung vào nơi này.
Thẩm Lạc nghĩ tới đây, quay người định rời đi. Nhưng vào lúc này, sau lưng hắn đột nhiên phát ra một tiếng "phốc" vang nhỏ.
Hai tai hắn khẽ động, thân thể đã quay được một nửa bỗng nhiên đổi hướng ngoái lại, hắn thấy trên cửa đá hiện ra một ít hồng quang, vội vàng ngưng thần, nheo mắt cẩn thận xem xét.
"Ồ!"
Thẩm Lạc rất nhanh phát hiện chỗ hồng quang sáng lên trên cửa đã dường như bị nhiễm thứ gì đó, nhìn kỹ, hóa ra là một vết máu.
Hắn nhìn về phía tay phải bị thương của mình, lúc này mới giật mình. Trước đó hắn bị Bán Nguyệt Hoàn quang nhận kích thương trên đường bay ngược trở về, tiên huyết trên tay phun tung tóe, nhiễm lên trên mặt cửa đá.
Hai mắt Thẩm Lạc dần sáng lên, tiên huyết rơi vào trên cửa đá t dĩ nhiên có thể dẫn tới loại biến hóa này, tuy rằng không biết hồng quang có tác dụng gì, nhưng tổng thể so với lúc trước vô kế khả thi tốt hơn nhiều.
Nghĩ vậy, hắn lập tức nâng tay phải lên, đem tiên huyết bôi lên trên cửa đá. Nhưng cửa đá không có bất kỳ biến hóa nào, hồng quang cũng không tiếp tục sáng lên.
Hai hàng lông mày Thẩm Lạc cau lại, cẩn thận xem xét vết tiên huyết mình bôi và vị trí hồng quang sáng lên, rất nhanh hắn đã phát hiện được vấn đề.
Lúc nãy, ở chỗ hồng quang sáng lên, có một hoa văn màu hồng hơi tối nhạt xẹt qua, tiên huyết vừa vặn rơi đúng vào trên hoa văn đó.
Hắn không nói hai lời, đem tiên huyết trên tay bôi lên hoa văn trên cửa đá.Quả nhiên, tiên huyết vừa mới bôi lên, hoa văn lập tức sáng lên một điểm huyết quang.
"Quả là thế!"
Thẩm Lạc khóe miệng lộ ra vẻ vui mừng, đem trên tiên huyết còn lại trên tay bôi lên hoa văn trên cửa.
Tiên huyết còn lại trên tay rất nhanh đã hao hết, hắn liền rạch ngón tay, tiếp tục bôi lên hoa văn khác.
Chốc lát sau, khi những đường hoa văn cuối cùng được bôi tiên huyết lên, tất cả hoa văn màu hồng tạo thành trận đồ quái dị sau đó sáng lên, bắt đầu chớp động lập lòe.
"Ông" một tiếng vang lên, bộ đồ án quái dị thình lình chậm rãi từ trên cửa đá bay ra, huyền phù trong không trung phía trước cửa, sau đó huyết quang nở rộ chói mắt.
Thẩm Lạc vội vàng bước về sau mấy bước, hắn ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt.
Huyết sắc đồ án lại chớp động một trận, đột nhiên vô thanh vỡ vụn mà ra, hóa thành vô số đạo huyết quang lần nữa dung nhập vào trong cửa đá.
Tầng bạch quang trên cửa đá lúc trước hiện ra, hơn nữa bắt đầu chuyển động điên cuồng, vô số bạch sắc phù văn từ trong tung bay mà ra, tiêu tán trong hư không.
Luồng bạch quang phát ra ánh sáng ảm đạm dần, sau mấy hơi thở thì hoàn toàn tiêu tán.
Mà cửa đá màu xanh phát ra "két" một tiếng vang nhỏ, sau đó có một khe hở nứt ra.
Thẩm Lạc mặt biểu cảm vừa sợ hãi pha lẫn vui mừng, tiến lên dùng sức mở cửa đá ra.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Cửa đá không biết dùng chất liệu gì chế tác thành, dù không có cấm chế cũng cực kỳ nặng nề, hắn dùng toàn bộ sức lực bình sinh của mình, mới khó khăn đẩy được cửa đá vài tấc.
Thẩm Lạc lắc lắc cổ tay đang đau nhức, hai tay bấm quyết.
Chung quanh hư không thủy quang bắt đầu di động, hai cự chưởng khổng lồ bằng nước lần nữa ngưng tụ ra, Thẩm Lạc đặt chúng trên cửa đá ra sức đẩy, nhưng cửa đá nhưng cũng không nhúc nhích. Điều này khiến Thẩm Lạc khó hiểu.
Hắn hôm nay tiến cấp tới Xuất Khiếu kỳ, dựa theo pháp mạch tăng cường, ngự thủy chi thuật uy lực cũng là đại tăng, hai cái cự chưởng khổng lồ này lực lượng sợ là đã có mấy nghìn cân, so với khí lực của bản thân hắn lớn hơn gấp không biết bao nhiêu lần.
Hắn tay không có thể miễn cưỡng thôi động cửa đá, hai cái cự chưởng lại chẳng có chút tác dụng nào?
"Chẳng lẽ này cửa đá chỉ có thể đẩy ra bằng tay?" Thẩm Lạc trong lòng toát ra một cái ý niệm, bấm quyết tản đi hai cự chưởng, sau đó hắn đặt hai tay đặt trên cửa đá, lần nữa ra sức thôi động.
"Két.." Một tiếng, Cửa đá lại dịch chuyển thêm vài tấc.
Thẩm Lạc trong lòng hơi thả lỏng, hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, lần nữa ra sức đẩy cửa.
Ước chừng sau một khắc chuông , cửa đá rốt cục bị đẩy ra một khe hở rộng chừng một mét, miễn cưỡng có thể cho một người đi qua.
Bất quá Thẩm Lạc thể lực cũng đã tiêu hao hết, hắn đỡ cửa đá, miệng lớn thở dốc, một hồi lâu mới dừng lại. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn phía sau cửa, hai mắt hơi nheo lại.
Cửa đá bị đẩy ra một đường nhỏ khe hở, nhưng ánh sáng phía ngoài tựa hồ hoàn toàn không thể xuyên qua, đằng sau cánh cửa vẫn như một khoảng không đen mịt, không thể nhìn thấy gì.
Thẩm Lạc mặt lộ vẻ chần chờ, hắn thôi động thần thức hướng tới bên trong dò xét nhưng vừa mới đi vào cửa đá, lập tức bị một cỗ vô hình chi lực ngăn trở, vô pháp tiến lên nửa phần.
"Quả nhiên có cấm chế."
Cũng thật vất vả mới mở được cửa đá, hắn tự nhiên không cam lòng như vậy rút lui.
Thẩm Lạc trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt bỗng trở nên kiên định, hắn bấm quyết vận khởi Tị Thủy Quyết, sau đó quyết tâm cất bước, lách mình qua khe cửa đá.
Vừa lách qua cửa đá xong, Thẩm Lạc lập tức cảm giác không gian chung quanh ba động một thoáng, giống như hắn đã tiến nhập một cái thế giới khác vậy.
Sau một khắc hoàn cảnh chung quanh đột nhiên biến đổi, bắt đầu dần sáng lên, Thẩm Lạc xuất hiện bên trong một cái sơn động rộng tầm vài chục trượng, cửa đá sau lưng vẫn hoàn hảo ngay ngắn ở đó, từ bên trong chỉ cần đảo mắt là có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.
Thẩm Lạc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới hướng sơn động các nơi nhìn lại, sơn động thạch bích cùng mặt đất đều là bạch sắc nham thạch cứng rắn, tựa hồ là ngọc thạch đặc thù nào đó, sờ lên dị thường lạnh buốt, nhưng cũng không thấu xương, ngược lại khiến tinh thần người ta hơi bị chấn động, không biết là tài liệu gì.
Bên trong toàn bộ sơn động phi thường trống trải, hầu như có thể nói không có vật gì, chỉ có chỗ sâu nhất trong sơn động có một mặt tinh bích màu trắng giống như bình phong đang đứng vững ở đó, phía trước tinh bích còn trưng bày một cái hoàng sắc bồ đoàn.
Khuôn mặt Thẩm Lạc thoáng xet qua một tia kinh ngạc, hắn không có lập tức đi lung tung, mà cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, đồng thời phóng xuất thần thức ra dò xét.
Chung quanh thạch bích cùng trong lòng đất tựa hồ cũng ẩn chứa cấm chế nào đó, thần thức căn bản vô pháp xuyên thấu, bất quá trừ thứ ấy ra, trong sơn động không có khí tức cấm chế khác.
Thẩm Lạc đi dạo một vòng khắp bên trong sơn động, cuối cùng vẫn là dừng ở phía trước tinh bích.
Mặt tinh bích nàycao gần hai trượng, rộng chừng bốn năm thước, bề mặt dị thường bóng loáng, giống như một chiếc gương, phản chiếu Thẩm Lạc thân ảnh, trên mặt gương ẩn ẩn lộ ra nhè nhẹ bạch quang.
Hắn cẩn thận dò xét tinh bích trước mắt, vừa mới bắt đầu không có gì, nhưng khi nhìn lâu hai mắt ngập tràn bạch quang, hơn nữa những thứ bạch quang khai kia chậm rãi xoay tròn, thần thức trong đầu cũng chuyển động theo, khiến hắn lập tức có cảm giác hoa mắt chóng mặt..