Một nơi hắc ám vô biên nào đó ở tam giới, một bóng người to lớn ngồi ngay ngắn, chung quanh hắc ám cực kỳ nồng đậm, thấy không rõ chân thân, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lớn màu đỏ như máu chớp động lên vô tận lãnh quang.
Vào thời khắc này, con mắt lớn huyết hồng đột nhiên mở lớn thêm một chút.
"Ha ha, vậy mà làm được! Tiểu Tú Nhi, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng." Bóng người to lớn phát ra tiếng cười ha ha, toàn bộ vùng hắc ám cũng rung động ù ù theo.
Bóng người to lớn nhấc tay lên, điểm hư không phía trước một cái.
Trong không gian hắc ám không gì sánh được, một đoàn hồng quang chậm rãi hiện lên, bên trong hiện ra một hình ảnh dị thường mơ hồ, tựa hồ là một mảnh thủy vực màu lam.
. . .
Huyết sắc cốt phiến sau khi xuất hiện, hai mắt Viêm Ma Thần lập tức bị mênh mông huyết quang chiếm cứ, không còn một tơ một hào linh tính tự chủ nào nữa.
Cùng lúc đó, ma văn tím đen trên thân Viêm Ma Thần đại thịnh quang mang, một cỗ sóng ánh sáng màu đen từ đó bộc phát ra.
Băng tinh màu lam thật dày bên ngoài thân nó lập tức hiện ra vô số vết rạn, sau đó ầm vang nổ bắn ra.
Khí lãng màu đen tiếp tục mãnh liệt bộc phát ra, trong nháy mắt quét sạch chung quanh mấy chục trượng.
Thẩm Lạc gần trong gang tấc lập tức bị tác động đến, một cỗ cụ lực như sóng dữ đánh tới, linh quang hộ thể của hắn cấp tốc tan rã. Hắn biến sắc vội vàng thi triển Ất Mộc Tiên Độn, trên thân hiện lên một đạo lục quang, cả người trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Viêm Ma Thần không phản ứng với Thẩm Lạc biến mất, hai mắt huyết hồng chỉ nhìn chằm chằm đóa Hỏa Liên màu đỏ kia, trong mắt chớp đọng huyết quang.
Sau một khắc, trên cốt phiên giữa song mi Viêm Ma Thần lần nữa lóe lên huyết quang, vô số đạo tinh ti màu máu từ đó bắn ra, đánh lên Hỏa Liên màu đỏ.
Chỉ nghe thanh âm duệ khiếu vang lớn, Hỏa Liên màu đỏ trong chớp mắt bị xuyên thủng trăm ngàn lỗ, đại lượng hoả lực bên trong bị xói mòn, nhanh chóng thu nhỏ lại, mấy hơi thở sau phịch một tiếng vỡ vụn phiêu tán.
"Tinh ti màu máu kia là công kích gì? Vậy mà có thể tuỳ tiện phá hủy Hoả Liên Chí Thuần!" Một chỗ sâu trong ngũ sắc linh yên, Thẩm Lạc từ xa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Thân là người điều khiển Tử Kim Linh, hắn biết rõ Hoả Liên Chí Thuần kia uy lực kinh người bực nào, vừa rồi nếu đánh trúng ma thủ, hết thảy sẽ kết thúc, nhưng lại bị những tinh ti màu máu kia hời hợt phá hết.
Giờ phút này khóe miệng hắn chảy ra hai vết máu, hiển nhiên trước đó mặc dù kịp thời truyền tống đi, vẫn bị thương không nhẹ.
Thẩm Lạc lấy ra một viên đan dược chữa thương ăn vào, đang muốn thôi động Tử Kim Linh, tiếp tục phát động công kích.
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, không biết từ chỗ nào truyền đến, toàn bộ không gian các nơi hiện ra từng mảnh từng mảnh bạch quang giống như Vạn Hoa Đồng biến ảo khó lường, đồng thời nhanh chóng chớp động không thôi.
Thẩm Lạc biến sắc, những bạch quang kia là quang huy của cấm chế nơi này, đây là có người đang làm rung chuyển cấm chế Triều Âm động? Là ai?
Hắn đang nghĩ, lại "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, so với trước đó còn lớn hơn.
Bạch quang trong không gian kịch liệt chấn động, lại có xu thế phiêu tán.
Tiếng vang chưa tiêu tán, tiếng thứ ba to lớn hơn lần nữa truyền đến, so với hai lần trước lớn hơn nhiều, trong đó càng xen lẫn thanh âm vỡ tan to lớn.
Bạch quang trong không gian vậy mà nhanh chóng sụp đổ, sau đó hóa thành vô số điểm sáng màu trắng phiêu tán.
Thẩm Lạc trừng to mắt, lực giam cầm thần thức nơi đây đột nhiên biến mất, thần thức của hắn rốt cuộc có thể ly thể khuếch tán ra.
Sau một khắc, ánh mắt của hắn lập tức híp lại, lãnh mang chớp động nhìn về phía Viêm Ma Thần phía trước.
Thần thức có thể tự do thi triển, hắn cũng có thể cảm ứng được khí tức trên thân Viêm Ma Thần, đã đạt đến Chân Tiên hậu kỳ, mà lại gần đến cảnh giới Thái Ất.
Bất quá hiện tại chẳng biết tại sao nó lại lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có bất kỳ cử động gì, không phản ứng chút nào với cấm chế chung quanh bị phá vỡ.
Thẩm Lạc thầm cảm thấy kỳ quái, bấm niệm pháp quyết điểm Tử Kim Linh một cái, lông mày đột nhiên nhíu lại, thân hình bắn ngược ra sau, rất nhanh bay ra phạm vi ngũ sắc linh yên.
Mấy đạo độn quang từ đằng xa phóng tới, rơi vào bên cạnh hắn, chính là bốn người Nhiếp Thải Châu, hắc hùng tinh.
"Các ngươi ra đây làm gì?" Thẩm Lạc nhìn về phía bốn người, ngữ khí hơi trách cứ hỏi.
"Nhiếp nha đầu nghe ta nói tình huống bên ngoài, lại biết ngươi bị thương, liều lĩnh muốn đi qua bên này, bây giờ tu vi ta đại giảm, ngăn không được nàng." Hắc hùng tinh bất đắc dĩ nói.
Nhiếp Thải Châu không nói gì, nhìn Thẩm Lạc đổ máu nơi khóe miệng, trong miệng lập tức nói lẩm bẩm, vung cành Dương Liễu trong tay lên.
Một hư ảnh cành liễu bắn ra, chui vào thể nội Thẩm Lạc.
Trên thân Thẩm Lạc dập dờn lục quang, lúc trước bị trùng kích tổn thương lập tức khỏi hẳn hơn phân nửa, pháp lực cũng khôi phục một chút.
Vào thời khắc này, ở chỗ sâu ngũ sắc linh yên, Viêm Ma Thần bỗng nhiên quay đầu nhìn sang hướng Thẩm Lạc bên này, hai con ngươi huyết hồng không còn chút linh trí đột nhiên nổi lên từng tia ba động.
"Dương. . . Cành liễu. . ." Trong miệng Viêm Ma Thần có chút gấp gáp gian nan phun ra ba chữ, thân hình to lớn nhoáng một cái hóa thành một đạo tàn ảnh, vọt tới phía Thẩm Lạc bên này.
Thẩm Lạc đang muốn nói chuyện với mấy người, sắc mặt đột nhiên đột biến.
"Chớ phản kháng!" Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, trên thân đại phóng kim quang, trong đó hiện ra một hư ảnh Thiên Sách to lớn.
Một cỗ kim quang từ đó bắn ra, bao phủ lại bốn người Nhiếp Thải Châu, đột nhiên phát lực thu nhiếp bốn người họ.
Chỉ là hư ảnh Thiên Sách thu nhiếp vật sống dị thường khó khăn, thân thể bốn người chỉ run lên, cũng không thu được vào không gian Thiên Sách.
Ngũ sắc linh yên phía sau kịch liệt bay vọt, một bóng người to lớn từ đó bắn ra, chính là Viêm Ma Thần đánh tới như điện, con mắt huyết hồng gắt gao nhìn chằm chằm cành Dương Liễu trong tay Nhiếp Thải Châu.
Huyết sắc cốt phiến trên trán nó đại thịnh huyết quang, vô số đạo tinh ti màu máu lần nữa phun ra, thẳng đến Nhiếp Thải Châu.
"Thu cho ta!" Thẩm Lạc biết tinh ti màu máu kia đáng sợ, hai mắt trừng trừng, pháp lực thể nội chen chúc rót vào trong gối ngọc, tăng cường lực thu nhiếp của hư ảnh Thiên Sách.
Lúc trước mặc dù hắn điều tạm tu vi mộng cảnh, nhưng đều dùng cho chiến đấu, trong gối ngọc chưa bao giờ rót pháp lực khổng lồ như thế vào trong đó, cũng vô thức dùng tới Tiên Thiên Luyện Bảo Quyết.
Cấm chế thần bí trong gối ngọc bị xông lên mở ra, tuỳ tiện bị luyện hóa hơn phân nửa, hư ảnh Thiên Sách trong gối ngọc nhanh chóng ngưng thực, cơ hồ hóa thành thực chất.
Con mắt Thẩm Lạc đột nhiên trừng lớn, tựa hồ phát hiện cái gì, cả người ngây người tại đó.
Mà kim quang bao phủ trên thân bọn người Nhiếp Thải Châu lập tức đại thịnh gấp mười lần, thân hình mấy người mơ hồ một cái liền biến mất tại chỗ, những tinh ti màu máu kia lập tức đánh hụt.
Viêm Ma Thần giận dữ, cánh tay như thiểm điện khẽ động, hai nắm đấm khổng lồ trải rộng ma văn xuất hiện trước người Thẩm Lạc, hung hăng đập xuống.
Lúc trước bị Hỏa Liên Chí Thuần thiêu huỷ tay phải, vậy mà chẳng biết lúc nào khôi phục như lúc ban đầu.
Trên song quyền đại phóng hắc mang, tiếng nổ đùng đoàng cuồng vang quanh người Thẩm Lạc, một cỗ sức mạnh gấp bội so với trước bay vọt xuống, khiến hắn cảm thấy hư không phụ cận xiết chặt, thân thể trở nên nặng nề vô cùng.
Không chỉ như vậy, trên song quyền Viêm Ma Thần càng lộ ra hai cỗ ba động ma khí nồng đậm không gì sánh được, trong chốc lát đánh cho thiên địa linh khí phụ cận xơ xác, chung quanh Thẩm Lạc cũng không còn một tia Mộc linh khí nào.
Thi triển Ất Mộc Tiên Độn cần dựa vào Ất Mộc linh lực chung quanh tương trợ, kể từ đó hắn không thể dựa vào Ất Mộc Tiên Độn trận thuấn di rời đi.
Viêm Ma Thần này nhìn mặc dù linh trí hoàn toàn không còn, nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn, vừa ra tay đã tìm được nhược điểm của Ất Mộc Tiên Độn trận.
Nhưng Thẩm Lạc lại không phản ứng chút nào với tình huống chung quanh, vẫn như cũ đứng ngẩn ở nơi đó, tựa hồ từ bỏ ngăn cản.