Mục lục
Đại Mộng Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở giữa thạch bích, một tầng bạch quang chói mắt nổi lên, tạo thành quang mạc màu trắng, phía trên phủ đầy hoa văn, tạo thành văn trận phức tạp, nhìn sơ qua là một đạo cấm chế cực kỳ huyền diệu, ngăn cản cú đấm của Thẩm Lạc.

Nhưng nắm đấm của hắn cũng ẩn chứa sức lực cực kì kinh người, hai nắm đấm lõm sâu vào trong quang mạc màu trắng.

Quang mạc màu trắng cũng co dãn đàn hồi, không đứt gãy.

"Hừ!" Thẩm Lạc mắt thấy cảnh này, cũng không biến sắc, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Thanh âm vừa dứt, kim quang quanh thân hắn lần nữa nổi lên, hư ảnh ba con voi và ba con rồng hiện lên, phát ra tiếng rồng ngâm, voi hú.

Sau một khắc, toàn bộ hư ảnh voi và rồng bay vụt ra, dung nhập vào bên trong hai tay hắn.

Kim quang phát ra trên hai tay của Thẩm Lạc đột nhiên bạo trướng mấy lần, một cú đấm mạnh hơn lúc nãy gấp mấy lần giống như hỏa sơn phun trào bạo phát, hung hăng nhào lên cắn xé quang mạc màu trắng.

"Xoèn xoẹt" một tiếng, quang mạc màu trắng cũng không kiên trì thêm được nữa, bạo liệt ra, hóa thành vô số quang điểm màu trắng phiêu tán.

Hai nắm đấm của Thẩm Lạc sau khi xé rách quang mạc, cũng không dừng lại mà tiếp tục oanh kích về phía trước, hung hăng đánh lên trên thạch bích.

Thạch bích kiên cố dưới sức mạnh từ nắm đấm của Thẩm Lạc, yếu ớt như tờ giấy mỏng, một tiếng “ầm” vang lên, lấy vị trí nắm đấm đánh trúng của hắn làm trung tâm, thạch bích vỡ ra một lỗ hổng lớn.

Chung quanh hư không nổi lên nhè nhẹ bạch quang, bao phủ vào hết thảy, khiến cho tất cả cảnh vật đều mờ đi, chỉ có đại động trên thạch bích vẫn còn rõ ràng.

Xuyên qua đại động, có thể thấy rõ ràng rừng núi phía ngoài.

Thẩm Lạc thở phào một hơi thở, thu hồi song quyền, vừa tung người, từ trong đại động phi vọt ra ngoài.

Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó liền xuất hiện ngay chỗ vách đá trước đó.

"Rốt cục ra ngoài rồi!" Thẩm Lạc nhìn sơn phong quen thuộc trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Con Phệ Thiên Hổ kia cũng không đợi tại chỗ này, đoán chừng là nhiều ngày như vậy trôi qua, nó không đủ kiên nhẫn nữa rồi.

Thẩm Lạc tiếc nuối lắc đầu, hắn lúc này thực lực đại tăng, đang muốn tìm đối thủ kiểm chứng một chút, con Phệ Thiên Hổ kia chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Hắn cũng không phải loại người hiếu chiến nên chẳng muốn dốc sức tìm kiếm Phệ Thiên Hổ để đọ sức, nếu như không gặp thì thôi.

Thẩm Lạc quay người nhìn vách đá sau lưng, phía trên lúc này nhiều thêm một cái động lớn, từ bên trong lộ ra nhè nhẹ bạch quang, qua một hồi lâu, đại động cũng không có dấu hiệu tự động khép lại.

"Xem ra cấm chế ở đây bị ta phá hủy." Thẩm Lạc gãi gãi đầu, lấy mấy tảng đá lớn ở xung quanh, nhét vào đại động kia.

Làm xong những thứ này, hắn không có tiếp tục lưu lại nơi đây, mà lao người hướng về phía dưới núi.

Hắn tu thành ba mươi sáu câu khẩu quyết Hoàng Đình Kinh, ngoại trừ thân thể biến đổi lớn, độ nhạy bén cùng tốc độ cũng được tăng lên không ít, nguyên bản dốc núi hiểm trở thẳng đứng lại giống như trên đất bằng, chỉ là mấy lần nhấp nhô, đã biến mất tại nơi xa.

Thẩm Lạc vừa rời khỏi không lâu, một đạo bạch ảnh từ đằng xa bắn nhanh tới, rơi vào vách đá trước đó, bạch quang thu lại, hiện ra thân ảnh Phệ Thiên Hổ.

Nó nhìn qua động khẩu bị che lấp trên vách đá dựng đứng, hai mắt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng nó lập tức nghĩ tới điều gì, trong mắt lại chuyển thành hung quang, nó vung móng vuốt lên cào mạnh một cái.

Một đoàn lam sắc điện quang bay vụt mà ra, "Ầm ầm" một tiếng đem những khối đá ngăn chặn đại động đập bay.

Phệ Thiên Hổ bay vụt lên, chui vào trong đại động.

Gần nửa canh giờ qua đi, một tiếng gào thét cực kỳ tức giận từ đại động trên vách đá truyền ra, khu vực xung quanh vách núi bị chấn động run rẩy.

. . .

Thẩm Lạc đối với sự việc phát sinh sau lưng cũng không biết gì, thân hình bay vun vút trên Phương Thốn Sơn, không đến nửa canh giờ, đã xuống tới chân núi.

Hắn dừng lại bên cạnh ao dưới chân núi, cúi người rửa mặt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trước đó trong sơn động ngày đêm trôi qua liên tục không ngừng, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian.

Lúc này bầu trời dị thường âm u, phảng phất có một sa mạc đen cực lớn bao phủ bầu trời, khiến người ta có cảm giác áp lực không thở nổi, trời giống như sắp mưa, không đoán được hiện tại là mấy giờ.

Không khí xung quanh, lộ ra vẻ ớn lạnh. Thẩm Lạc thầm nghĩ thật cổ quái, nhưng cũng không quá để ý tới việc này, hướng về phương hướng Trường Thọ Thôn lao đi, rất nhanh đã đến cửa thôn.

"Ngươi. . . Thẩm tiên sư, ngươi còn sống sót!" Mấy gã thủ vệ trong rào chắn của cửa thôn nhìn thấy Thẩm Lạc vốn là ngẩn ra, tiếp đó mặt lộ sợ hãi lẫn vui mừng.

Thẩm Lạc nhíu nhíu mày, nghĩ lại, chính mình tại trên núi trải qua thời gian khoảng hơn hai mươi ngày, trước đó lại bị Phệ Thiên Hổ truy sát, Anh Lạc cho là mình đã vẫn lạc cũng bình thường.

"Ta không sao, mở cửa ra." Đang cân nhắc, hắn mở miệng nói ra.

"Đúng, đúng! Tiên sư ngài không có việc gì thật tốt, mau mở cửa ra." Thanh Ngưu từ trong đám người đi ra, hướng Thẩm Lạc chắp tay, sau đó xoay người nói ra.

Hắn vừa phân phó một người mở cửa, vừa kéo một người khác qua phân phó một tiếng, người kia nhanh như chớp đi vào trong thôn.

"Đoạn này thời gian trong thôn thế nào, ngoài ra, Anh Lạc trở về chưa?" Thẩm Lạc vừa đi về phía thôn, vừa hỏi Thanh Ngưu ở sau lưng.

"Anh tiên sư? Nàng hiện tại đang ở trong thôn, ta đã phái người đi truyền tin cho nàng. Mấy ngày trước đây yêu vật tập kích thôn, đã bị nàng thi pháp đánh lui." Thanh Ngưu đáp.

Thẩm Lạc cảm thấy có chút kỳ quái với câu trả lời của Thanh Ngưu, nhưng nghe nói Anh Lạc không có việc gì, cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi về phía chỗ ở của mình.

"Thẩm tiên sư, hơn một năm nay, ngài đi nơi nào?" Thanh Ngưu đi theo, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đặt câu hỏi.

" Cái gì! Một năm?" Thẩm Lạc ngơ ngác một chút, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi lại.

"Năm trước ngài cùng Anh tiên sư lên Phương Thốn Sơn, liền mất tích chưa về, bây giờ đã qua hơn một năm rồi." Thanh Ngưu mặt lộ vẻ kì quặc đáp.

Thẩm Lạc nghe vậy, con mắt đột nhiên trừng lớn, toàn bộ người sững sờ tại đó, một hồi lâu mới khôi phục lại.

"Thẩm tiên sư, ngươi không sao chứ?" Thanh Ngưu thấy Thẩm Lạc dừng bước lại, cũng ngừng lại theo.

"Ta tại trên núi thực sự trải qua hơn một năm?" Thẩm Lạc phục hồi tinh thần, hỏi lại lần nữa.

"Đương nhiên, ngài cùng Anh tiên sư lên Phương Thốn Sơn vào tháng sáu năm trước, hiện tại đã là tháng mười năm nay rồi. " Thanh Ngưu gật gật đầu, khẳng định nói.

Thẩm Lạc nhìn y phục hơi dày trên người Thanh Ngưu, lại cảm giác nhiệt độ không khí xung quanh, tâm trạng giật mình, khó trách chính mình sau khi xuống núi cảm thấy có gì đó kì quái, khi trở lại thôn làng, cũng thấy thôn làng cùng trước đó có chút không giống nhau.

Chỉ là chính mình ở trong sơn động kia hơn hai mươi ngày, dưới núi tại sao lại trôi qua hơn một năm?

Hắn đột nhiên trong đầu chợt lóe, hồi tưởng lại Anh Lạc cùng mình nói qua chuyện tiều phu tại Phương Thốn Sơn ngẫu nhiên gặp tiên đánh cờ, chính mình bây giờ tao ngộ, tuy rằng trong cố sự có chút khoa trương hơn, nhưng tình huống cơ bản là giống nhau.

"Xem ra Anh Lạc nói cố sự không hẳn lung tung bịa đặt, mà là xác thực." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.

"Thẩm đại ca, thật là ngươi! Ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt!" Đang lúc hắn trầm tư, một thanh âm tràn đầy mừng rỡ từ phía trước vang lên.

Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy Anh Lạc thân ảnh xuất hiện tại phía trước, mặt lộ rõ vẻ vui mừng bay vút mà đến.

"Anh đạo hữu." Thẩm Lạc kiềm chế niềm vui khi gặp lại Anh Lạc, cười nhẹ đáp một tiếng.

Ở phía sau lưng của Anh Lạc, những người khác trong thôn cũng nhao nhao chạy tới, nhìn thấy Thẩm Lạc, cũng lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ .

"Nơi đây nói chuyện bất tiện, đi vào trong sân rồi hẵng nói ." Thẩm Lạc hơi nhíu mày, nói với Anh Lạc một câu, sau đó bước nhanh về phía trước.

"Thanh Ngưu, ngươi tiếp tục đi cửa thôn trông coi." Anh Lạc biết rõ Thẩm Lạc không thích nhiều người, phân phó cho Thanh Ngưu một câu, sau đó theo sát phía sau lưng Thẩm Lạc bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK