Thẩm Lạc ngưng thần nhìn qua, sắc mặt hơi đổi.
Chỉ thấy một quang thuẫn cực lớn màu đen như mực xuất hiện ở phía trước, thoạt nhìn không quá chắc chắn nhưng lại chặn đứng một kích của cự trảo.
Vào thời khắc này, băng cứng màu lam trên thân Mã Tú Tú nổ "Bành" một tiếng vỡ vụn, thân hình nàng nhoáng một cái hóa thành một đạo lam ảnh hình du long, tiêu thất vào hư không.
Sau một khắc, bên cạnh Ngọc Tịnh Bình cách đó trăm trượng, thân hình Mã Tú Tú yên lặng hiện ra, "Vèo" một tiếng bay vào trong Ngọc Tịnh Bình.
"Hì hì, không thể tưởng được thực lực Thẩm huynh hôm nay cường đại như thế, tiểu nữ không phụng bồi mà xin tạm thời cáo lui trước." Thanh âm Mã Tú Tú từ trong Ngọc Tịnh Bình truyền ra, sau đó Ngọc Tịnh Bình chớp động một cái, cũng tiêu thất vào hư không.
Liên tiếp các hành động nhanh như thiểm điện, Thẩm Lạc cũng không kịp ngăn cản.
Mà ba đạo ánh sáng màu lam Thẩm Lạc phát ra bây giờ mới bay vụt tới, hai đạo đánh vào hư không, còn đạo cuối cùng quấn lấy thân thể Ngụy Thanh.
"Vừa rồi là Long Du Thủy Độn Thuật! Thẩm đạo hữu coi chừng, Liễu Tình kia có thể là người của Đông Hải long cung!" Trong không gian thiên sách, Nguyên Khâu lập tức nói vọng ra, trong giọng nói mang thêm vài phần cung kính.
Thực lực Thẩm Lạc bây giờ tuy là tạm thời, nhưng đã biểu hiện ra tiềm lực cực lớn, khiến trong lòng Nguyên Khâu thêm kính sợ.
Thẩm Lạc nghe vậy nhướng mày, phất tay áo lên.
Đạo ánh sáng màu lam quấn lấy thân thể Ngụy Thanh, nhanh chóng bay vụt về.
"Để lại đó!" Vào thời khắc này, một thanh âm leng keng rào rào như đồ vỡ từ phía trước truyền đến, nghe thập phần chói tai.
Lời còn chưa dứt, trên quang thuẫn màu đen dần hiện ra một cái đầu thú màu đen, há miệng phun một cái.
Lập tức, một cỗ sóng âm tối mờ mịt bắn ra, ban đầu im hơi lặng tiếng, nhưng rất nhanh liền phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, bao bọc cự trảo màu đỏ vào bên trong.
Cự trảo màu đỏ kịch liệt run rẩy, hào quang chợt hiện, phong hỏa lực vốn đã dung hợp chợt trở nên cực kì bất ổn.
Sắc mặt Thẩm Lạc biến đổi, đang muốn thi pháp ổn định lại nhưng đã muộn.
Trong tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, toàn bộ cự trảo màu đỏ bạo liệt ra, hóa thành vô số tàn diễm cuồng phong phiêu tán.
Mà sóng âm màu đen vẫn tiếp tục hướng tới trước, bao kín đạo ánh sáng màu lam lại.
Ánh sáng màu lam lập tức trở nên mông lung mơ hồ, bị xé rách một cái, thân thể Ngụy Thanh lập tức rơi xuống.
Quá trình liên tiếp như vậy nói thì phức tạp, kỳ thật chỉ là công kích trong nháy mắt.
Ánh mắt Thẩm Lạc lóe lên, ánh trăng dưới hai chân đại phóng, hóa thành một đạo tàn ảnh lao tới thi thể Ngụy Thanh. Nhưng thân hình hắn vừa động, bên cạnh Ngụy Thanh có một đạo thanh ảnh nhoáng lên, một thân ảnh trống rỗng xuất hiện, đưa tay bắt lấy thi thể Ngụy Thanh.
Thi thể Ngụy Thanh nhoáng một cái, biến mất vô tung.
Đồng tử Thẩm Lạc co rụt lại, thân hình lập tức ngừng lại.
Đạo thanh ảnh kia cũng hiện ra chân thân, là một nam tử cao lớn sau lưng mọc lên hai cánh màu xanh, mang áo giáp đen kịt.
Dung mạo người này thoạt nhìn có tám phần tương tự Nguỵ Thanh, chỉ là cái mũi hơi nhọn, tay chân có vẻ hơi ngắn ngủi thô ráp, nhưng phía trên cơ bắp từng cục giống như gốc cây bàn, tựa hồ ẩn chứa lực lượng vô cùng.
Thẩm Lạc liếc qua dò xét Ngụy Thanh mới tái sinh, trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ.
Ngụy Thanh này thoạt nhìn dung hợp đặc thù của hai đại yêu Quy Đồ và Phong Tức, bí thuật cải tạo thân thể của Ma tộc không ngờ lại tinh diệu đến bực này.
Tuy rằng nơi đây thần thức bị hạn chế, không cách nào cảm giác được rõ ràng tu vi cảnh giới của đối phương, bất quá bằng vào trực giác, Thẩm Lạc cảm nhận được bây giờ Ngụy Thanh cực kỳ đáng sợ, không còn là người lúc trước.
"Hừ, thân thể của ta mà ngươi cũng dám mưu toan chiếm lấy." Ánh mắt Ngụy Thanh nhìn về phía Thẩm Lạc, thần tình đầy vẻ khinh thường.
"Thân thể của ngươi thì ngươi thu hồi là tự nhiên, bất quá Thẩm mỗ có một chuyện trước sau không rõ. Ngụy đạo hữu thân là tinh anh đệ tử của Phổ Đà Sơn, vì sao phải đầu nhập vào Ma tộc?" Thẩm Lạc lại không tức giận, nhàn nhạt cất tiếng hỏi.
"Chuyện của ta không cần cho ngươi biết, Nhiếp Thải Châu kia đâu? Nói nó giao ra cành Dương Liễu, ta có thể tha cho các ngươi một mạng!" Ánh mắt Ngụy Thanh nhìn chung quanh, trầm giọng nói.
Ánh mắt Thẩm Lạc khẽ động, Ngụy Thanh từ lúc bắt đầu thái độ đối với cành Dương Liễu đã rất cố chấp, không lẽ cành Dương Liễu rất trọng yếu với gã sao?
"Vậy sao? Vậy thì thật là đáng tiếc, ngay lúc vừa rồi, hộ pháp tiền bối đã mang theo Thải Châu và những người khác rời khỏi nơi đây. Nếu như muốn lấy cành Dương Liễu, chỉ sợ các hạ phải đi Phổ Đà sơn tìm rồi." Thẩm Lạc thông qua tâm niệm câu thông với Hắc Hùng Tinh, để cho gã tranh thủ thời gian mang theo đám người Nhiếp Thải Châu trốn đi, trên mặt hắn lại mỉm cười thản nhiên nói.
"Cái gì!" Sắc mặt Ngụy Thanh biến đổi, lập tức quay người hóa thành một đạo thanh ảnh, nhắm hướng cửa ra vào của hòn đảo vọt tới.
Trong mắt Thẩm Lạc vui vẻ, Ngụy Thanh mới sinh này thực lực đại tiến, nhưng đầu óc tựa hồ biến thành chậm chạp, nếu có thể lừa y tạm thời ly khai nơi đây, là hắn có thể thừa cơ làm vài chuyện.
Thân hình hắn lay nhẹ, đang muốn hành động.
Nhưng vào thời khắc này, thân hình Ngụy Thanh đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay người nhìn về phía Thẩm Lạc, trong mắt bắn ra hai đạo hung quang.
"Ngươi dám gạt ta!"
Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ nhướng lên, mỉm cười nhìn chung quanh.
"Xem ra Mã cô nương còn ở nơi này à, sao không hiện thân ra đi?"
Dù Thẩm Lạc nói như thế, nhưng trong lòng thì rùng mình, lặng yên vận công pháp vô danh cảm ứng tình huống hơi nước chung quanh, kiệt lực tìm kiếm tung tích Mã Tú Tú.
"Nạp mạng đi!" Ngụy Thanh phẫn nộ quát một tiếng, thân hình bỗng nhiên hóa thành một đạo thanh ảnh phóng tới.
Thân hình y chưa đến, một cỗ cuồng phong màu xanh mịt mờ gào thét lao tới, biến thành từng cỗ vòi rồng tản ra khắp trời đất, làm nước biển phía dưới xoáy lên, cuồn cuộn phóng tới Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc đối mặt vòi rồng ngút trời này, sắc mặt khẽ biến, bấm niệm pháp quyết điểm vào Tử Kim Linh.
Ánh sáng màu đỏ trên Hỏa Linh đại phóng, một cỗ sóng lửa ngút trời phun ra, đón đầu đụng vào cuồng phong mịt mờ màu xanh.
Vòi rồng dù có Yêu khí tràn ngập bên trong, thanh thế to lớn ngút trời, nhưng làm sao có thể so sánh với hỏa diễm mà Tử Kim Linh thúc đẩy ra, chỉ nghe ầm một tiếng, vòi rồng liền bị ngọn lửa bao phủ thôn phệ.
Thẩm Lạc rót thêm pháp lực vào Hỏa Linh, hỏa diễm ngút trời lập tức lại tăng thêm vài phần, cuồn cuộn bổ tới thân thể Ngụy Thanh.
Trong tay Ngụy Thanh không có pháp bảo Quan Âm, hắn thực muốn xem rốt cuộc đối phương có điểm tựa gì mà ngang ngược như vậy.
Ngụy Thanh đối mặt hỏa diễm ngút trời vậy mà thân ảnh không dừng lại chút nào, cứ thế bay nhào vào trong đó.
Thẩm Lạc thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng đối phương trực tiếp xông vào phạm vi công kích của Tử Kim Linh như vậy, hắn tự nhiên sẽ không dừng tay, lập tức điểm một cái vào Tử Kim Linh.
Hỏa diễm đầy trời lập tức từ bốn phía bọc tới, hội tụ thành một đoàn, ngưng tụ lại rồi phóng lên trời, trong nháy mắt hóa thành một hỏa trụ cực lớn, cao vài chục trượng, giam Ngụy Thanh ở trong đó, hừng hực thiêu đốt không ngừng.
Thân hình Ngụy Thanh đâm vào vách hỏa trụ, phịch một tiếng bị phản chấn lại.
Ánh mắt Thẩm Lạc trở nên lạnh lẽo, bấm niệm pháp quyết điểm vào Phong Linh, một cỗ phong bạo màu vàng gào thét tuôn ra, dung nhập vào trong hỏa trụ.
Ầm ầm ầm!
Hỏa diễm bên trong lập tức đại thịnh, dâng lên thành từng đạo thô to, hỏa trụ vốn cao vài chục trượng trong khoảnh khắc biến lớn gấp mười lần, nhiệt độ bên trong theo đó cũng gia tăng gấp bội, đốt cho hư không cũng run rẩy.
"Chỉ là hỏa diễm cũng muốn làm tổn thương ta?" Ngụy Thanh lại cười cười một cách lạnh lùng, hắc giáp trên thân sáng ngời, một cỗ Ma Quang đen như mực dựng lên, hình thành quanh người gã một vòng bảo hộ ngăn cách nhiệt độ khủng khiếp ở bên ngoài.