Đang lúc Bạch Tiêu Thiên và Nguyên Khâu mơ hồ, trên đóa hoa khổng lồ màu đỏ trước ba người đột nhiên sáng lên một tầng hồng quang tiên diễm, cũng từ trên khuôn mặt đoá hoa lan tràn ra, như một tầng thuỷ dịch phát sáng lên, phun trào ra bốn phía.
Những nơi đi qua, mặt đất chớp động lưu quang, từng vòng từng vòng phù văn hình khuyên từ mặt đất dâng lên, khuếch tán ra bốn phía, trong thoáng chốc đã khuếch trương ra ngàn trượng.
Mà theo một trận hồng quang chớp động chói mắt, mấy người Thẩm Lạc vô thức nhắm hai mắt lại.
Chờ lúc bọn hắn mở mắt ra, cảnh vật bốn phía đã thay đổi, thình lình đã tới một thế giới khác.
Thẩm Lạc nhíu mày, ánh mắt quét qua bốn phía, lập tức phát hiện đóa hoa khổng lồ màu đỏ kia đã hoàn toàn biến mất không thấy, ngược lại bốn phía bốc lên đầy dây leo cổ thụ tươi tốt.
Mà nhìn qua khe hở tầng tầng cổ thụ, Thẩm Lạc thấy trong sơn lâm thấp thoáng phía trước, thình lình xuất hiện một thôn xóm khói bếp lượn lờ, sương trắng mông lung.
"Thẩm Lạc, sao ngươi lại làm được?" Bạch Tiêu Thiên sửng sốt một hồi lâu, nhịn không được tiến lên hỏi.
Nguyên Khâu cũng vô cùng nghi hoặc nhìn tới.
Vừa rồi Thẩm Lạc mở ra cấm chế đóa hoa khổng lồ kia, hiển nhiên không phải thủ đoạn phá cấm gì, giống như là nắm giữ phương pháp phá cấm chế, nhưng nếu hắn biết phương pháp này, vì sao lúc đầu không phá?
"Chuyện này. . . Ngày bình thường xem nhiều tạp thư, nhớ lại một biện pháp, không ngờ lại hữu hiệu." Thẩm Lạc cười ha hả, che giấu.
Hắn tự nhiên không thể nói cho hai người kia, là mình đi vào không gian Thiên Sách cầu Nguyên đạo nhân chỉ dạy, nên mới biết được biện pháp này.
Bạch Tiêu Thiên nghe vậy không khỏi trợn trắng mắt, hiển nhiên không tin. Nguyên Khâu thì rụt cổ lại, thức thời nhìn sang một bên.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên kia chính là Nữ Nhi thôn." Thẩm Lạc nói.
"Thần thần bí bí, đi, đi thôi." Bạch Tiêu Thiên thấy hắn không muốn giải thích, cũng không hỏi nhiều nữa.
Ba người xuyên thẳng qua rừng cây, rất mau tới mảnh thôn xóm kia.
Đến phụ cận, ba người Thẩm Lạc mới nhìn rõ, bên ngoài thôn xóm kia thình lình bao phủ một lồng ánh sáng hơi mờ, như một cái chén lớn úp ngược trong núi rừng.
Thôn xóm trong kết giới, phòng ốc thấp bé, cao nhất cũng chỉ hai tầng, trên nóc nhà đều bao trùm thảm cỏ màu xanh thật dày, phần lớn bên tường cũng có các loại cây hoa bám vào, nhìn rất có phong vận điền viên.
Trên rất nhiều ốc xá có ống khói cao thấp xen vào nhau, giờ phút này đang bốc lên từng sợi hơi khói, nhìn hết sức yên tĩnh tường hòa.
"Một tầng kết giới còn chưa đủ, lại thêm một tầng nữa?" Thẩm Lạc cau mày nói.
"Chủ nhân, tầng kết giới này tương liên chặt chẽ với sinh hoạt trong thôn, chắc là không có kịch độc, để ta dùng Phệ Nguyên Cổ thử phá một chút." Nguyên Khâu chủ động xin đi giết giặc.
"Được rồi, đã đến nơi này, còn không bằng tìm tới cửa chính mà bái phỏng?" Bạch Tiêu Thiên nói.
Thẩm Lạc nghe vậy do dự, chợt nghe một tiếng gầm thét truyền đến: "Này! Tặc nhân lớn mật, còn dám tới Nữ Nhi thôn chúng ta?"
Tiếng nói vừa dứt, một bên sơn lâm đã có một nữ tử bận áo đen bó sát người lao đến.
Ngũ quan nàng đẹp đẽ, dáng người càng thon dài không gì sánh được, một bộ đồ đen phác hoạ vóc dáng hoàn mỹ vô cùng tinh tế, chỉ là màu da hơi tối, không trắng noãn như nữ tử bình thường.
"Ai, cô nương, chúng ta không phải tặc nhân gì . . ." Bạch Tiêu Thiên thấy thế, bước lên phía trước giải thích.
Nhưng y còn chưa nói hết, nữ tử kia đã lấy từ bên hông xuống một chiếc cung ngắn, trực tiếp cài tên kéo dây, "Vèo" một tiếng, bắn thẳng đến trái tim y.
Đoản tiễn kia bắn với thế tới cực hung, trên thân tên quấn quanh một tầng khí lưu màu xanh như ẩn như hiện, những nơi đi qua hư không bị xé rách, phát ra một đạo âm thanh vừa dài vừa nhọn, trong nháy mắt đã đến gần tim Bạch Tiêu Thiên.
"Kim Cương Hộ Thể." Bạch Tiêu Thiên quát lớn một tiếng.
Y nhanh lùi lại, quanh thân tuôn ra kim quang, ngưng ra một cái chuông lớn màu vàng óng bao phủ ngoài thân.
Lúc này, y mới chú ý tới, đầu mũi tên không phải bọc sắt, mà quấn chặt một răng thú nào đó, trên đầu răng lóe ra quang trạch xanh nhạt, hiển nhiên chứa một loại kịch độc nào đó.
"Đông" một tiếng chuông vang.
Tốc độ mũi tên càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đuổi kịp Bạch Tiêu Thiên, đánh cho kim chung ngoài thân y rung mạnh không thôi.
Bạch Tiêu Thiên rên lên một tiếng, một chân giẫm trên mặt đất, súc thế, không lui lại nửa phần, ngược lại ưỡn lồng ngực, đột nhiên va chạm với phía trước, trong miệng phát ra một tiếng sư tử hống phật môn.
"Rống. . ."
Một tiếng gào thét này tới, kim chung bao phủ ngoài thân y tăng vọt kim quang, trong nháy mắt chống đỡ mũi tên, tiếp theo "Ầm" một tiếng đứt đoạn ra.
Theo mũi tên vỡ nát, kim quang trên thân Bạch Tiêu Thiên cũng dần dần tán đi.
"Cô nương, thật không nói đạo lý, sao không nghe người ta nói đã xuất thủ đả thương người." Bạch Tiêu Thiên cả giận nói.
"Hừ! Những tặc nhân các ngươi không có gì để nói, xem tên." Ai ngờ nữ tử kia vẫn bộ dạng đằng đằng sát khí như cũ, lần nữa giương cung cài tên, chỉ hướng Bạch Tiêu Thiên.
Khác với mũi tên lúc trước vội vàng, lần này nữ tử súc thế hồi lâu, sau lưng nàng hiện ra một đóa hoa ảnh màu xanh sẫm, lúc đầu nở rộ lớn như cối xay, nhưng rất nhanh hóa thành lưu quang phi tốc thu nhỏ, dần dần ngưng tụ tụ hợp vào trong mũi tên.
Mũi tên nhìn bình thường không có gì lạ kia, dưới cỗ lưu quang hoa ảnh tụ hợp vào, trên cán gỗ lập tức hiện ra một tầng phù văn màu xanh sẫm, ngay sau đó, trên mũi tên cũng ngưng tụ lục quang, bao toàn bộ mũi tên vào.
Khóe miệng nữ tử nhếch lên cười lạnh một tiếng, tay kéo dây cung lập tức buông ra.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người trống rỗng thoáng hiện, đi tới bên người nữ tử, duỗi một tay ra bỗng nhiên đập vào trên cổ tay nắm cây cung của nữ tử, chính là Thẩm Lạc.
Nữ tử cảm thấy một cỗ đại lực đánh tới, cánh tay lúc đầu vững như bàn thạch không khỏi run một cái, mũi tên vừa mới rời cung bị lệch đi, chệch hướng quỹ tích ban đầu, bắn nhanh ra ngoài.
Bạch Tiêu Thiên thấy mũi tên đánh tới, chỉ thoáng lệch đầu ra, tuỳ tiện tránh khỏi.
Mũi tên phá không bay đi, trúng một gốc cổ thụ che trời phía sau.
Cổ thụ nổ tung, sau đó thanh âm "Ầm ầm" không ngừng vang lên, liên tiếp có mười mấy cây quanh cổ thụ bị mũi tên xuyên qua.
Cuối cùng, mũi tên đâm vào một khối đá trần trụi trên mặt đất, mũi tên và một nửa cán tên cũng không đâm sâu vào.
Nhưng ngay sau đó, toàn bộ tảng đá bị một tầng khí tức màu xanh sẫm thẩm thấu, nhanh chóng rỉ sét hủ hóa, triệt để sụp đổ.
Nữ tử thấy Thẩm Lạc bóp chặt cổ tay của mình, tay kia rút từ phía sau ra một cây vũ tiễn, trở tay đâm tới mắt phải của hắn.
Thẩm Lạc biết trên mũi tên kia chứa độc, tùy tiện lấy tay đón đỡ thực sự không sáng suốt, lúc này dưới chân tản ra ánh trăng, dùng Tà Nguyệt Bộ né tránh.
"Cô nương, chúng ta thật không có ác ý, xin đừng hùng hổ dọa người nữa." Sau khi Thẩm Lạc đứng vững, lập tức la lớn.