"Vãn bối đã hiểu." sắc mặt của Thẩm Lạc không thay đổi, cung kính đáp.
"Rất tốt, ngày mai sẽ có người đến đưa lệnh bài khách khanh và bổng lộc ba tháng cho ngươi." Bạch Hạc Thành tán khen một câu, nói.
"Gia chủ, không biết khi nào vãn bối có thể chấp hành nhiệm vụ?" Thẩm Lạc hỏi.
"Không cần phải gấp, đợi trong tộc sắp xếp xong, sau đó sẽ thông báo cho ngươi." Bạch Hạc Thành khoát tay, nói.
Thẩm Lạc tạ ơn lần nữa, rồi cáo từ rời đi.
Sau khi hắn đi, trong thư phòng trong phòng bỗng xuất hiện một người, chính là Tam trưởng lão Bạch Giang Phong.
"Gia chủ , theo như quy củ, chỉ có tu sĩ đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bảy, mới có thể ba tháng được một viên tiên ngọc. Mà Thẩm Lạc dù tu vi hay là tư chất đều không đủ, để hắn đảm nhiệm chức vụ khách khanh xem như đã phá lệ, vì sao còn lấy tiên ngọc trả thêm vào bổng lộc?" Bạch Giang Phong cảm thấy nghi ngờ nói.
"Không sao, chút ít tiên ngọc ấy Bạch gia cũng không thiếu, coi như cho người trẻ tuổi kia một cơ hội. Hơn nữa, đây cũng là điều kiện duy nhất, của Tiêu Thiên trước khi đi Hóa Sinh tự yêu cầu." Bạch Hạc Thành mỉm cười, nói.
"Gia chủ đây là việc tốt, ta cũng tán thành, nhưng chỉ sợ đệ tử và những khách khanh khác ở trong tộc sẽ không phục, đến lúc đó sẽ tìm hắn gây phiền phức." Bạch Giang Phong lắc đầu, nói ra.
"Nếu một chút phiền phức cũng không ứng phó được, vậy tiên ngọc của Bạch gia và tấm lòng của Tiêu Thiên cũng thật lãng phí. Đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ có biện pháp để hắn chủ động rời Bạch gia." Bạch Hạc Thành cười nhẹ nói.
Ngày thứ hai, khi Thẩm Lạc trở thành khách khanh của Bạch gia ngọc sách, việc này rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Bạch phủ.
Thẩm Lạc nhận lấy lệnh bài khách khanh và một viên tiên ngọc đồng thời, cũng từ trong tiểu viện của Bạch Tiêu Thiên dời ra, đến một tòa tiểu viện độc lập do Bạch gia chuẩn bị cho.
Vị trí của Tiểu viện cũng ở trong phủ gần hồ nước và kế bên một khu rừng rậm rạp. Nên nơi đây càng thêm vắng vẻ, khoảng cách đại môn cũng xa, nhưng lại khá gần mật thất dưới đáy hồ.
Tuy nhiên, khi Thẩm Lạc trở thành khách khanh, muốn đi tới tòa mật thất dưới đáy hồ kia, liền bị vị lão ấu tọa trấn trong đó ngăn lại. Bà lão nói hắn tạm thời chưa có tư cách tu hành ở chỗ này, thân là khách khanh cần phải lập chút công lao cho Bạch phủ, được gia chủ đồng ý thì mới có thể sử dụng.
Thẩm Lạc tuy có chút phiền muộn, nhưng cũng không ý kiến gì. Dù sao, trước đây mình có thể tiến vào mật thất tu luyện, đã là trường hợp đặc biệt, cũng nhờ Bạch Tiêu Thiên. Nhưng bây giờ chính mình đã có thân phận mới, tự nhiên phải tiếp nhận những điều này và một loạt biến hóa khác.
Sau khi Thẩm Lạc nghĩ thông suốt điểm liền an tâm ở lại trong tiểu viện, tiếp tục tu luyện.
Chỉ thoáng chốc, đã qua hơn nửa tháng.
Trong Kiến Nghiệp thành sau một trận mưa dầm liên miên, nhiệt độ chợt hạ, không khí mùa thu càng thêm rõ ràng.
Một ngày này, Thẩm Lạc dậy thật sớm, nhưng không có ngồi xuống tu hành như thường ngày, mà lấy ra hộp đá đã được cất kĩ kia.
Hắn mở hộp đá, lấy ra một thỏi vàng và mấy tấm ngân phiếu, đặt ở một bên.
Sau đó, hắn lại duỗi hai ngón tay một cách cẩn thận, chậm rãi kẹp một viên ngọc thạch hình tròn lớn cỡ đồng tiền ra. Nó có màu xanh ngắt, có thể thấy được một sợi linh khí tinh thuần đang lưu chuyển bên trong, đây chính là "Tiên ngọc" trong truyền thuyết, tiền của Thần Tiên, cũng là phần bổng lộc làm khách khánh đầu tiên của hắn.
Dựa theo ghi chép trong cổ thư, bản thân của tiên ngọc chính là một loại linh tài quý hiếm. Nó do thiên địa linh khí sinh ra, được địa mạch thai nghén mà thành, nên ngọc mạch dưới mặt đất thường rất bí ẩn.
Trải qua sự khai thác của con người, dựa theo nghiên cứu để chế tạo ra hình dạng và kết cấu, sau đó lại tiến hành bí pháp luyện hóa. Làm cho bản thân nó ẩn chứa linh khí ngưng tụ không tan, cuối cùng tạo thành "Thần Tiên tiền" lưu thông khắp nơi trong giới tu tiên ở tại bạch ngọcc sách.
Thẩm Lạc cầm tiên ngọc ở trên tay quan sát tỉ mỉ, yêu thích không thôi.
Lúc trước lấy tờ phù vàng vẽ Lạc Lôi Phù, dù dùng hết tất cả phù mặc, nhưng kết quả không một tấm thành công. Hôm nay, hắn dự định đi một chuyến tới Lục Bảo đường, dùng miếng tiên ngọc này mua mười tấm Thanh Sương Phù Chỉ, để về tiếp tục thử.
Sau khi Thẩm Lạc cất kỹ tiên ngọc, đang định đóng lại hộp đá, liếc mắt qua bỗng nhiên thấy ở trong góc hộp, có một vật phản xạ ánh kim loại. Hắn lập tức mang ngân phiếu, Vô Danh Thiên Thư và những vật khác ra, thì phát hiện một mảnh lá vàng.
Thẩm Lạc lấy nó ra, quan sát tỉ mỉ một hồi, thấy rõ phù văn được khắc họa trên đó, mới giật mình nhớ ra. Đây chính là thứ lúc trước, khi hắn vớt Vô Danh Thiên Thư trong Loan Thủy Hà, từ trong một cái túi kim loại chứa đầy hài cốt lấy ra.
"Suýt nữa mình quên mất còn có vật này, cho tới nay cũng không biết rốt cuộc đây là thứ gì. Mã chưởng quỹ thấy qua không ít linh tài, nên chắc hiểu biết rộng lớn, có lẽ sẽ biết đây là vật gì?" Thẩm Lạc trầm ngâm nói.
Nói xong, hắn cất hộp đá lại, đi ra Bạch phủ, đến Lục Bảo đường.
Khi Thẩm Lạc tới Lục Bảo đường, từ xa đã thấy hai người đứng ngoài cửa tiệm, khuôn mặt cũng không quá xa lạ, chính là hai tên tùy tùng lần trước đi theo Bạch Tiêu Vân.
Hắn nhướng mày, như ý thức được chuyện gì, bước nhanh tới.
Nhưng hắn còn chưa đi tới cửa, hai tên tùy tùng liền chủ động tiến lên đón, đưa tay ngăn lại.
"Thẩm trưởng lão, Nhị công tử ở bên trong làm việc, hay ngài ngày khác hãy trở lại?" Hai người tất nhiên nhận ra Thẩm Lạc, cũng biết rõ thân phận cho nên không dám quá mức lỗ mãng.
"Không sao, ta chỉ đến để mua ít đồ." Thẩm Lạc nhìn quanh cửa tiệm một chút, nói.
"Ngài đừng làm khó hai chúng ta." Một tên tùy tùng liếc mắt, thấy bên hông hắn treo lệnh bài khách khanh, khổ sở nói.
"Các ngươi yên tâm, ta thật sự chỉ đến mua ít đồ, sẽ không ảnh hưởng tới Nhị công tử." Thẩm Lạc khẽ cười, nói.
Hai người liếc nhìn nhau, có chút chần chờ không quyết.
Sắc mặt của Thẩm Lạc trầm xuống, thân hình thoắt một cái, đã từ khe hở giữa hai người xuyên qua, đồng thời vung một tay lên.
"Ngươi. . .dịch tại bạchh ngọc sách" Hai người giật mình, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, thân thể mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ngất đi.
Thẩm Lạc vừa mới vào cửa, đã nghe một tiếng cút giận dữ, từ bên trong truyền tới, không giống giọng nói của Bạch Tiêu Vân.
"Mã chưởng quỹ, kẻ thức thời mới là anh hùng. Sau lưng Bạch nhị công là Bạch gia nổi danh khắp Kiến Nghiệp thành, bao nhiêu người muốn trèo cao cũng không được, ngươi đừng có không biết điều."
Âm thanh kia vừa dứt, liền có một giọng nói còn trẻ vang lên: "Mã lão nhi, ta ba lần bốn lượt đến nhà, ngươi còn không thấy thành ý của ta sao? Ta là thật lòng thích Tú Tú cô nương, tại sao ngươi lại ngang ngược can thiệp?"
"Bạch công tử, ngài gia thế quyền quý, chúng ta không dám trèo cao, tiểu nữ còn nhỏ tuổi, thực sự chưa đến lúc xuất giá, xin ngài đừng có cưỡng cầu. Nếu bị đại công tử biết, ngài lại bị trách phạt đó?" Thanh âm của Mã chưởng quỹ vang lên, giọng điệu có ý nài nỉ.
"Đừng nghĩ dùng danh tiếng của ca ca để ép ta! Y không còn ở Kiến Nghiệp thành, lần này xem ai còn dám đến quản việc của bản công tử." Âm thanh Trẻ tuổi vang lên, khí thế tăng thêm mấy phần.
"Nhị công tử, ca của ngươi vừa mới đi không đến mấy ngày, ngươi kìm lòng không nổi đã tới trước cửa, thật là vô cùng có lòng a!" Thẩm Lạc chậm rãi bước vào cửa , vừa đi vừa nói nói, âm thanh từ tốn, giống như chào hỏi với bạn bè.
Ánh mắt của hắn lướt qua trong phòng, chỉ thấy Mã chưởng quỹ đứng sau quầy, sắc mặt nghiêm túc đang che chở cho nữ nhi của mình. Trong mắt của thiếu nữ lại óng ánh nước mắt, càng thêm điềm đạm đáng yêu.