"Bởi vì ngươi là đệ đệ của Bạch Tiêu Thiên." Thẩm Lạc không lưỡng lự, lập tức đáp.
Bạch Tiêu Vân nghe được đáp án này, nụ cười trên mặt càng đậm thêm vài phần. Y bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, mở miệng nói:
"Thẩm đại ca, những ngày này ngươi phải chú ý hơn một chút, Ngô Đồng lần trước bị ngươi đánh bại, mấy ngày gần đây tựa hồ đi lại cùng tiểu bì nương Tạ Vũ Hân kia, đoán chừng là muốn tìm chỗ dựa, đến đòi lại danh dự đó."
"Tạ Vũ Hân là ai?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
"Là Khách khanh có tu vi cao nhất, cũng là tu sĩ Tích Cốc sơ kỳ duy nhất. Ngoại hình cực đẹp, nhưng tính rất nóng nảy, luôn thể hiện gương mặt lạnh lùng cao quý. Kỳ thực chưa chắc nàng để Ngô Đồng vào mắt, nhưng dù sao ngươi cũng không thể trêu chọc, tốt nhất chớ trêu chọc." Bạch Tiêu Vân nói.
"Đều là Khách khanh Bạch gia, dốc sức cho Bạch gia, chẳng lẽ lại còn muốn tranh đấu nội bộ sao? Phụ thân ngươi mặc kệ hả?" Thẩm Lạc nghe vậy, có chút dở khóc dở cười nói.
"Cái này sao. . . Bạch gia chúng ta dù sao cũng là đại tộc, nhiều người thì thị phi cũng nhiều, bên trong nước sâu, phụ thân dù muốn quản các loại gút mắc bên trong cũng không tiện ra mặt. Trên thực tế, số lượng người trong Bạch gia cũng không ít, ngươi cũng không nên quá tin tưởng những người Bạch gia khác." Bạch Tiêu Vân gãi gãi đầu, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thẩm Lạc nghe lời ấy, vẻ mặt cũng nổi lên một chút biến hóa, cảm nhận đối với Bạch Tiêu Vân lại tăng lên không ít.
Cuối cùng hắn dặn đi dặn lại, để cho Bạch Tiêu Vân giữ bí mật chuyện Phi Hành phù. Bạch Tiêu Vân cũng vỗ ngực "Đồm bộp", bảo đảm sẽ không nói với người thứ ba.
Lúc này hai người mới cùng trở về Bạch phủ.
Từ ngày đó, Bạch phủ vui mừng với Nhị công tử, đột nhiên thay đổi triệt để, một lần nữa bắt đầu tu hành.
. . .
Mấy ngày sau.
Trong phòng ngủ Thẩm Lạc đặt một thùng gỗ lớn, hắn đang ngâm mình trong thùng gỗ, hai mắt nhắm nghiền, đang vận chuyển công pháp vô danh.
Từng sợi thiên địa linh khí nhè nhẹ hội tụ đến, thông qua thùng nước chui vào trong cơ thể hắn, một tầng lam quang nhàn nhạt nhập vào trong cơ thể.
Một lúc lâu sau, hắn mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Nội dung tu luyện Luyện Khí kỳ, chủ yếu đả thông khiếu huyệt khắp cơ thể. Ở phương diện này, Hoàng Đình Kinh và công pháp vô danh cũng nhất quán đấy.
Trải qua nhiều ngày thử nghiệm, hắn bắt đầu dùng kinh nghiệm tu luyện Hoàng Đình kinh trong mộng cảnh, vận dụng vào trong công pháp vô danh, tốc độ tu luyện lại tăng lên không ít.
Theo đó
hắn đoán chừng, tốc độ tu luyện của hắn hôm nay so với những thiên tài tu luyện như Bạch Tiêu Thiên, Anh Lạc thì còn có chênh lệch, nhưng đã có thể vượt qua những tu sĩ khác.
Trong lòng Thẩm Lạc có chút phấn khởi, rất nhanh nhắm mắt lại, lần nữa tiến nhập trạng thái tu luyện.
Trong nháy mắt hơn một tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Lạc cơ bản không ra ngoài, cả ngày đóng cửa khổ tu.
Vất vả cần cù tu luyện như thế, thu hoạch cũng không nhỏ, hắn liên tiếp đả thông hai mạch Nhâm Đốc và vài chỗ huyệt khiếu, chậm rãi tới gần Luyện Khí tầng năm đỉnh phong.
Một ngày này, hắn đang đóng cửa tu luyện, một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Thẩm Lạc mở to mắt, nhíu mày, nhưng rất nhanh giãn ra, đứng dậy mở cửa đi ra bên ngoài, liền nhìn thấy một nha hoàn mười mấy tuổi đang đứng ở đó.
"Thẩm công tử, gia chủ cho mời." Thấy Thẩm Lạc hiện thân, nha hoàn lộ vẻ cung kính, nói.
"Gia chủ? Có biết là chuyện gì không?" Thẩm Lạc thoáng kinh ngạc, hỏi.
"Gia chủ cũng không nói gì, chỉ là để cho ta mời ngài đi Kính Minh sảnh." Nha hoàn nói.
"Đã biết." Thẩm Lạc lên tiếng, trong lòng có chút nghi hoặc, Kính Minh sảnh là chỗ nghị sự Bạch gia, mời hắn đến đó làm gì?
Nha hoàn thi lễ một cái, rất nhanh lui xuống.
Thẩm Lạc trở về phòng thay đổi một thân quần áo sạch, đi tới hướng đại viện Bạch gia, rất nhanh đi tới một gian đại sảnh sáng ngời.
Trong sảnh rất rộng rãi, đủ ngồi khoảng hai chục người, lúc này đã ngồi đủ bảy tám phần.
Những người này mặc quần áo trang sức khác nhau, nhưng khí độ đều bất phàm, bên hông đều treo một lệnh bài Khách khanh, không ai nói chuyện với nhau cả.
Thẩm Lạc cất bước đi vào trong sảnh, trong lòng kinh ngạc. Hắn gia nhập Bạch gia một đoạn thời gian, đa số thời gian đều đóng cửa khổ tu, ngoại trừ Bạch Thủy đạo nhân và Ngô Đồng, cũng là lần đầu tiên gặp mặt những khách khanh khác.
Bạch Hạc Thành và Tam trưởng lão Bạch Giang Phong ngồi ở vị trí chủ toạ trong sảnh, bên cạnh hai người đã ngồi mấy người thuộc Bạch gia tộc, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Nghe có người tiến đến, không ít Khách khanh vội nhìn về phía cửa, một cỗ áp lực vô hình ép tới.
Thẩm Lạc trong mộng cảnh đã từng đánh chết Yêu thú Xuất Khiếu kỳ, há quan tâm chút áp lực ấy, sắc mặt như thường đi vào trong sảnh.
"Thẩm Lạc đến rồi, nhanh ngồi xuống đi." Bạch Hạc Thành thấy Thẩm Lạc, mỉm cười nói.
Thấy Bạch Hạc Thành thân thiết dặn dò Thẩm Lạc như vậy, những người kia nhìn về phía Thẩm Lạc, ánh mắt cũng trở nên sắc nhọn không ít.
"Bái kiến gia chủ." Thẩm Lạc thi lễ về phía Bạch Hạc Thành một cái, tìm một chỗ góc nhỏ trong sảnh ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, một đạo ánh mắt tràn ngập hận ý từ nơi không xa nhìn tới.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, đúng là Ngô Đồng đã từng bị một đạo Tiểu Lôi phù của mình bổ trúng.
Ngô Đồng vừa thấy Thẩm Lạc chú ý tới ánh mắt của gã, trên mặt hơi mất tự nhiên, lập tức dời ánh mắt đi.
Giờ phút này gã và Bạch Thủy đạo nhân ngồi ở sau lưng một hồng y nữ tử.
Hồng y nữ tử với cặp chân mày lá liễu, da thịt nõn nà, dung mạo cực đẹp, dáng người cao gầy, nhất là đôi chân thon dài, ngồi ở chỗ kia có cảm giác như hạc giữa bầy gà.
Giờ phút này hai mắt nàng khép hờ, tựa hồ đang dưỡng thần.
"Thẩm đại ca, nhìn cái gì đấy? Nữ nhân kia rất đẹp, nhưng cũng không phải loại lương thiện nha." Vào thời khắc này, Bạch Tiêu Vân không biết từ đâu chạy tới, ngồi ở bên cạnh Thẩm Lạc.
"Nàng chính là Tạ Vũ Hân ngươi nói sao?" Thẩm Lạc thu hồi ánh mắt, hỏi.
"Không sai, chính là nàng." Bạch Tiêu Vân gật gật đầu.
"Nhị thiếu gia, gia chủ triệu tập chúng ta tới đây làm gì?" Thẩm Lạc hỏi.
"Ngươi không biết? Cũng đúng, những ngày qua ngươi vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài. Kiến Nghiệp thành gần đây xảy ra đại sự." Bạch Tiêu Vân lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó thấp giọng nói.
"A, đại sự gì?" Sắc mặt Thẩm Lạc ngưng tụ.
"Chuyện này kể lại hơi dài, ngươi cũng biết vài ngày trước Thủy Noãn các bị Quỷ vật quấy phá, đã chết ba người. Sự kiện đó giống như mở đầu, trong khoảng thời gian này, nhất là một tháng gần đây, trong ngoài Kiến Nghiệp thành liên tiếp xảy ra chuyện ma quái, đã có không ít người thương vong, khiến cho lòng người bàng hoàng. Phụ thân gọi các ngươi tới đây, đoán chừng là thương lượng đối sách đấy." Bạch Tiêu Vân nhíu mày nói.
Thẩm Lạc nghe vậy trong lòng gợn sóng, không nghĩ tới mấy ngày qua hắn đóng cửa tu luyện, bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như thế.
Sau một lúc lâu, lại có một gã thanh niên khách khanh tay cầm quạt xếp từ bên ngoài tiến vào, ôm quyền với Bạch Hạc Thành nói: "Gia chủ, có việc dây dưa làm chậm trễ, mong thứ lỗi."
"Phùng đạo hữu đã đến, mời ngồi."
Bạch Hạc Thành gật gật đầu, ngồi ngay ngắn lại, chậm rãi mở miệng nói: "Người đã đến đủ, vậy thì bắt đầu thôi. Ngày hôm nay triệu tập chư vị tới đây, chắc hẳn chư vị cũng đã đoán được, là chuyện ma quái đang xảy ra khắp trong ngoài thành."