"Thẩm tiền bối, tình huống hiện tại, ngài có cao kiến gì không?" Thẩm Hoa Nguyên nhìn về phía Thẩm Lạc, hỏi.
"Vì tương lai, có hai con đường có thể đi. Một là tiến về biên cảnh, rời Đại Đường. Theo ta được biết, bên ngoài Đại Đường mặc dù cũng có yêu vật, nhưng so với nơi này lại ít hơn nhiều." Trong đầu Thẩm Lạc hiện ra tình huống Trường Thọ thôn lúc trước, nói.
"Rời Đại Đường?" Đám người Thẩm gia nhìn nhau.
"Một con đường khác là tiến về Trường An, nơi đó là đô thành Đại Đường, là nơi tinh anh cả nước hội tụ, hiện tại hẳn là chưa bị công phá." Thẩm Lạc tiếp tục nói.
"Không sai, Trường An bên đó khẳng định không có việc gì, nhất thời kinh hoảng vậy mà quên mất." Nghe nói thế, không ít người Thẩm gia, bao gồm Thẩm Hoa Nguyên, cặp mắt cũng hơi sáng lên.
Sinh trưởng trong Đại Đường, bọn họ hiển nhiên có khuynh hướng chọn con đường thứ hai.
Khoé miệng Thẩm Hoa Nguyên khẽ động, đang muốn mở miệng nói gì.
"Thẩm tiền bối, tiếp theo ngài có tính toán gì không?" Thẩm Ngọc đột nhiên chen vào hỏi.
Bọn người Thẩm Hoa Nguyên lập tức hiểu ý, nhao nhao nhìn về phía Thẩm Lạc.
Bất luận là đi biên cảnh Đại Đường, hay là đi Trường An, nếu không có Thẩm Lạc tương trợ, bọn họ tuyệt khó bình an đến đích.
"Thẩm mỗ muốn đi Trường An một chuyến." Thẩm Lạc hơi im lặng, từ tốn nói.
Muốn triệt để biết rõ tình huống ma kiếp, chỉ có tiến về Trường An.
"Không sai, chúng ta cũng nghĩ như vậy, đi Trường An càng ổn thỏa hơn một chút." Thẩm Hoa Nguyên lập tức nói ra. Tu sĩ Thẩm gia khác cũng nhao nhao gật đầu.
"Nếu thế, chúng ta mau mau lên đường thôi, những yêu vật kia đánh vào Kiến Nghiệp thành, tiếp theo sẽ có cử động gì, không ai biết được, mau rời khỏi nơi này thì tốt hơn." Thẩm Lạc làm sao không minh bạch ý tứ của đám người Thẩm gia, mỉm cười nói.
"Không sai, đi mau, đi mau!" Đám người Thẩm gia bỗng nhiên giật mình, lập tức nói ra.
Đội xe lập tức thay đổi phương hướng, đi về hướng Trường An.
E sợ những yêu ma Kiến Nghiệp thành kia đuổi theo, một đoàn người nhanh chóng đi đường, mãi đến chạng vạng tối mới ngừng lại.
Cũng không phải đám người Thẩm gia không muốn đi tiếp, mà là ngựa kéo xe đã gần như thoát lực, lộ trình phía sau còn cần dùng ngựa, không thể để cho bọn chúng quá mức kiệt quệ.
"Nơi này là nơi nào?" Thẩm Hoa Nguyên nhìn chung quanh hỏi.
Cả ngày đi đường, vội vàng, đã không biết chạy tới chỗ nào. Phụ cận nơi này có một ngọn núi cao, trên ngọn núi mọc đầy cây phong, giờ phút này chính là mùa thu, lá phong như lửa, cảnh sắc khá đẹp.
Chỉ tiếc là trong lòng tất cả mọi người Thẩm gia nặng nề muốn chạy thoát, nào còn ý nghĩ thưởng thức cảnh đẹp.
"Trên ngọn núi này mọc đầy cây phong, hẳn là Lâm Xuyên huyện Tê Hà sơn." Thẩm Thuyên quanh năm bôn ba bên ngoài, biết nhiều về địa lý một chút, đánh giá sơn phong cao lớn một hồi, chần chờ nói ra.
"Tê Hà sơn? Ân, vậy không hề đi nhầm hướng rồi." Thẩm Hoa Nguyên lấy ra địa đồ, gật đầu nói.
Phụ cận con đường có một dòng suối nhỏ, một ít phụ nữ và trẻ em Thẩm gia vội vàng múc nước, tìm một chỗ đất bằng ven đường chôn nồi nấu cơm, bỏ ra một chút sức của mình.
Những người khác cũng không nhàn rỗi, dắt những chú ngựa kia đến bên cạnh uống nước ăn cỏ.
Đồ ăn nóng hổi rất nhanh đã nấu xong, đám người chạy một ngày đường, sớm đã bụng đói kêu vang, mặc dù đây chỉ là canh rau với màn thầu đơn giản, ăn cũng phi thường ngon.
"Thẩm tiền bối còn chưa đi ra sao?" Thẩm Hoa Nguyên nhìn về phía một chiếc xe ngựa cửa đang đóng kín, thấp giọng hỏi Thẩm Ngọc.
Tu vi đến cảnh giới Thẩm Lạc, mấy tháng không ăn không uống cũng không thành vấn đề, trên đường đi đám người Thẩm gia cũng đã quen.
"Ở trong xe tu luyện, không nên quấy rầy hắn." Thẩm Ngọc cũng nhìn về hướng xe ngựa một cái, nói.
"Phải có hắn, nếu không tiến về Trường An đường xá xa xôi, có trời mới biết sẽ còn gặp phải chuyện gì." Thẩm Hoa Nguyên gật gật đầu, thở dài nói.
"Phụ thân không cần suy nghĩ nhiều, thượng thiên tự sẽ phù hộ Thẩm gia ta bình an." Thẩm Ngọc khuyên.
Lúc Thẩm Hoa Nguyên và Thẩm Ngọc nói chuyện, Thẩm Lạc đang ngồi xếp bằng trong xe ngựa, toàn lực vận chuyển Hoàng Đình Kinh, cố gắng phá giải phong cấm thể nội.
Trước đây không lâu ở gần Kiến Nghiệp thành nhìn thấy một màn kia, để hắn hiểu được Xuất Khiếu kỳ tại nhưng nơi nhỏ như Trường Thọ thôn, Đông Lai huyện thành, Xuân Hoa thành có lẽ coi là cao thủ. Nhưng chính thức ra thành lớn, đối mặt yêu vật chân chính lợi hại, vẫn là quá yếu, tận lực khôi phục tu vi, lúc gặp nạn mới gia tăng mấy phần sức tự vệ.
Tu vi khôi phục lại Ngưng Hồn hậu kỳ, Thẩm Lạc rõ ràng cảm giác được phong cấm thể nội xuất hiện buông lỏng không nhỏ, tốc độ phá giải lần nữa tăng nhanh.
Xem chừng ba bốn ngày nữa là hắn có thể khôi phục lại cảnh giới Xuất Khiếu kỳ, đến lúc đó khôi phục toàn bộ tu vi, sẽ ở trong tầm tay.
Đám người Thẩm gia phía ngoài ăn cơm tối xong, rất nhanh tự mình đi nghỉ ngơi, chỉ lưu lại hai tu sĩ gác đêm.
Thời gian trôi qua từng giờ, rất nhanh tới nửa đêm.
Trong xe ngựa, Thẩm Lạc nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở ra, đứng dậy chui ra xe ngựa.
"Thẩm tiền bối." Hai tu sĩ Thẩm gia gác đêm nhìn thấy Thẩm Lạc đi ra, vội vàng cung kính thi lễ một cái.
"Gọi tất cả mọi người dậy, có người từ phía sau đến đây, số lượng không ít, khả năng cũng là người chạy nạn." Thẩm Lạc bình tĩnh nói.
Tu sĩ gác đêm sửng sốt một chút, nhìn về phía sau một cái, nghiêng tai lắng nghe, nhưng chẳng cảm ứng được gì cả.
Bất quá đối với lời nói của Thẩm Lạc, hai người mảy may không dám hoài nghi, lập tức đi bẩm báo, đánh thức đám người, cũng chuyển đạt lời của Thẩm Lạc. Lập tức toàn bộ doanh địa nhốn nháo.
Những phụ nữ trẻ em không có chiến lực vội vàng trốn vào xe ngựa. Thẩm Ngọc, Thẩm Hoa Nguyên, các tu sĩ thì tự mình nắm chặt pháp khí, phù khí, mặt mũi tràn đầy vẻ đề phòng nhìn về phía hậu phương.
Bây giờ yêu ma hoành hành, thế đạo phân loạn, bất cứ lúc nào cũng không được chủ quan.
Không bao lâu, trên đường lớn sau lưng truyền đến tiếng xe ngựa ù vang, cũng hiện ra điểm điểm ánh lửa, làm đám người Thẩm gia rối loạn tưng bừng.
Thẩm Lạc thả thần thức quét qua, lập tức thu hết tình huống đám người tới vào trong mắt.
Đây là một đội ngũ ước chừng bảy tám mươi người, vây quanh mười bảy mười tám cỗ xe ngựa, phục sức mọi người có chút hoa lệ.
Người tới ẩn ẩn chia làm hai nhóm, một nhóm mặc trường bào màu trắng, nhân số nhiều hơn. Nhóm người còn lại thì ít hơn, mặc phục sức với màu xanh chủ đạo, tựa hồ là hai gia tộc, trong đó một nửa trở lên đều là tu sĩ, Tích Cốc kỳ có năm sáu người, còn có hai Ngưng Hồn kỳ.
Bất quá, trên mặt những người này đều mệt rã rời, y phục trên người dơ bẩn lộn xộn, còn mang theo vết máu, tựa hồ trước đây không lâu vừa trải qua một trận ác chiến.
Theo đối phương không ngừng tới gần, mấy người Thẩm Ngọc cũng dần dần thấy rõ người tới, sắc mặt cũng có chút khẩn trương lên.
"Ngược lại đúng dịp, lại là hai gia tộc." Thẩm Lạc nhíu mày lại, thì thào nói.
Hắn lẩm bẩm nói rất nhỏ, chỉ có Thẩm Ngọc bên cạnh nghe được, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Đội ngũ cách đám người Thẩm gia ước chừng năm sáu mươi trượng liền ngừng lại.
"Xin hỏi phía trước là gia tộc nào?" Một nam tử trung niên áo trắng trên mặt mang vết sẹo từ đội ngũ đi ra, cất giọng hỏi.
Người này chính là một trong hai tên tu sĩ Ngưng Hồn kỳ kia.